Trăng sáng sao thưa, trời sáng khí trong.
Trên mặt đất bày đầy vật dễ cháy, giống như tinh thần trong không trung, chiếu lên mặt đất, tạo thành một trận pháp.
Ở giữa trận pháp, thân thể nho nhỏ của Hoa Cô đang nằm đó.
Võ Thuận ở bên cạnh nhìn nhìn, trận pháp này, vô cùng giống với trận pháp từng trói nàng ta.
Đáng tiếc Võ Thuận căn bản không hiểu cái này, nàng ta không nhớ được, cũng không nhận ra được.
Cũng may nàng ta rất tín nhiệm Lý Ngư, tin rằng hắn nhất định có thể cứu tỉnh muội muội.
Ở bên cạnh Lý Ngư, nàng ta cảm thấy rất yên tâm, không có một chút áp lực.
Trên thực tế, Hoa Cô chính là bị Lý Ngư khiến cho mê man, tuy tiểu nữ oa này tuổi còn nhỏ, nhưng quá biết gây chuyện.
Lý Ngư chỉ sợ nàng ta lại gây ra bất ngờ gì, dứt khoát không làm thì thôi, đã làm thì làm cho chót, trực tiếp khiến nàng ta hôn mê.
Hiện giờ chỉ cần lấy ra khí mạch Nhân Hoang, cho Triệu Phúc Kim ăn vào, năm năm sau phát động chính biến, tất cả sẽ nước chảy thành sông.
Hắn quay đầu nhìn Võ Thuận, trong lòng khẽ động, lộ ra một nụ cười an ủi, sau đó làm bộ như vô cùng vất vả.
Lý Ngư khiến bản thân mình đầm đìa mồ hôi, cau mày, bộ dạng vô cùng khó chịu, khiến Võ Thuận thấy mà vừa cảm động lại đau lòng.
Nàng ta nhẹ nhàng đi lên trước, với tay áo, giúp Lý Ngư Lý Ngư lau mồ hôi trên trán.
Lý Ngư thở dài, nói:
- Cuối cùng cũng chuẩn bị xong rồi, chờ một lát nữa, đợi thêm nửa canh giờ, khi ánh trắng sáng nhất, ta sẽ thôi động trận pháp. Đến lúc đó, Hoa Cô có thể tỉnh lại, ta cũng có thể dẫn theo các ngươi tới Trường An, cứu cha mẹ ngươi ra.
Võ Thuận mừng rỡ, rúc vào trong lòng Lý Ngư, cùng hắn chờ.
Hai người thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn ánh trăng, cũng rất thích ý.
Võ Thuận bỗng nhiên cảm thấy trên vai ấm áp, tay Lý Ngư nhẹ nhàng vuốt ve hai vai mình, cử chỉ cực kỳ nhu hòa, vô cùng yêu thương.
Nàng ta một mực nhớ Lý Ngư, lúc này có thể gặp nhau, trong lòng sớm đã vô cùng vui mừng, chỉ là tiểu muội vẫn chưa thoát hiểm, chỉ có thể thu liễm nhu tình, đợi sau này lại thổ lộ.
Đột nhiên, Lý Ngư bỗng nhiên có hành động, Võ Thuận lập tức cảm thấy tim đập thình thịch, lộ ra có chút xấu hổ, nhất thời không biết phải phản ứng thế nào.
Dẫu sao nàng ta và Lý Ngư cũng chỉ mới có một lần tiếp xúc da thịt, sau đó chính là chia lìa trong thời gian dài, vẫn chưa quá thích ứng với loại tương tác thân thiết này.
Bàn tay Lý Ngư ve vuốt vai nàng ta, chậm rãi vươn về phía trước, đi tới cạnh ngực, thân thể Võ Thuận khẽ run lên, càng lúc càng cảm thấy thẹn thùng, phát ra một tiếng kêu khẽ.
Võ Thuận không khỏi hoảng hốt, tâm thần nhộn nhạo, nhẹ nhàng nói:
- Ở đây... Không được.
Lý Ngư ngạc nhiên nói:
- Gì mà không được? Ta chỉ là muốn nghe tiếng tim đập trong thân thể ngươi, có một loại vận luật rất kỳ diệu.
- Hả? Ờ.
Lý Ngư vẫn đặt tay trên ngực Võ Thuận, hỏi:
- Ngươi cho rằng là gì?
- Ta ta...
Võ Thuận mặt đỏ tai hồng, trong lòng thầm xấu hổ, thì ra Lý lang là nghĩ như vậy, mình đúng là....
Lý Ngư cười nói:
- Chẳng lẽ ngươi nghĩ tới việc đó, ngươi cũng thật dâm đãng.
Võ Thuận cực kỳ xấu hổ, gấp tới sắp khóc rồi.
Nàng ta muốn biện giải, nhưng Lý Ngư nói lại đúng, Võ Thuận không khỏi có chút tự ti, cảm thấy mình không phải một nữ nhân tốt, là người lỗ mãng.
Lý Ngư thấy nàng lã chã chực khóc, bộ dạng vừa thẹn vừa lo, tay chậm rãi lướt qua, cầm lấy tay nàng ta.
- Xin xin lỗi.
Võ Thuận khóc nức nở.
Lý Ngư ghé sát bên tai nàng ta, cơ hồ là muốn cắn vành tai tinh xảo của nàng ta, nói khẽ:
- Ngươi, đúng là một tiểu dâm phụ, nói! Ngươi ở nhà có từng nghĩ tới nam nhân không?
Mắt Võ Thuận đỏ lên, tay Lý Ngư lại không thành thật chút nào, lời nói lại rất trắng trợn, khiến cảm giác thẹn thùng của nàng ta càng tăng.
Ngón tay nàng ta vê góc váy, nhớ tới mộc nhân nhặt được trên bàn đu dây lúc trước, cắn môi gật đầu.
Lý Ngư cười thầm trong lòng, Võ Tắc Thiên ranh ma như vậy, tỷ tỷ của nàng ta lại thuần khiết giống như giấy trắng, khi dạy dỗ cũng rất đặc sắc.
Lý Ngư cảm thấy tới rồi, còn tiếp tục có thể sẽ lưu lại ám ảnh tâm lý cho tiểu mỹ nhân này, hắn ôm eo Võ Thuận, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của nàng ta, nói khẽ:
- Vậy khi ngươi làm cùng ta, không được giả vờ giả vịt, ta muốn chơi thế nào thì chơi, vậy ta sẽ tha thứ cho ngươi, biết chưa?
- Thật à?
Lý Ngư gật đầu.
- Ngươi không chê ta, cái đó sao?
- Cái gì?
Lý Ngư cố ý hỏi.
Võ Thuận cúi đầu, hai chữ dâm đãng có thế nào cũng không nói ra miệng được.
Lý Ngư cố ý "Ơ?" một tiếng, Võ Thuận xấu hổ vô cùng, nhỏ giọng nói ra hai chữ đó.
Nàng ta cảm thấy mình ở trước mặt Lý Ngư, đã triệt để không còn liêm sỉ, ngược lại càng không muốn xa rời hắn.
Lý Ngư cười nói:
- Ài, đành chịu thôi, ai bảo ta thích ngươi.
Võ Thuận ngẩng mặt, từ phía dưới nhìn lên Lý Ngư, cảm động nói:
- Ngươi thật tốt.
Khi ánh trắng đậm nhất, chỉ là nói linh tinh.
Khí Nhân Hoàng, không phải ánh trắng có thể ảnh hưởng đến, bất kể là trời nắng hay là lôi điện đan xen, đều sẽ không ảnh hưởng gì.
Lý Ngư chính là muốn nhân cơ hội dạy dỗ Võ Thuận một chút, đợi khi ánh trăng sáng, đẩy Võ Thuận ra, ngón tay khẽ động.
Trận pháp mở ra, ở đỉnh đầu của Hoa Cô, một dòng sương mù màu vàng chậm rãi bay lên, bị hút ra khỏi thân thể nàng ta, ngưng kết thành đan trên trán.
Đợi cho triệt để hút xong, Lý Ngư vội vàng tiến lên, vươn tay ra vốc một cái, Mộc linh chi lực bao bọc hoàng khí màu vàng.
Lý Ngư rụt rè cầm trên tay, đặt nó vào trong ngực.
Võ Thuận nhìn tiểu muội, vẫn không hề có động tĩnh, không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía Lý Ngư.
Ngón tay Lý Ngư khẽ động, tiếp xúc với cấm chế trong cơ thể Hoa Cô, cấm chế này chính là Cảnh Huyễn đánh vào, Lý Ngư muốn giải là rất dễ dàng.
Hoa Cô chậm rãi mở chậm rãi, có chút nghi hoặc ngẩng đầu, nhìn thấy tỷ tỷ.
Sắc mặt tỷ tỷ rất kỳ quái, trong ửng hồng lại mang theo một tia kinh hỉ, tóc nàng ta cũng ướt, giống như vừa chạy đường dài.
Hoa Cô từ nhỏ đã nghịch ngợm, sau khi nàng ta chạy loạn chính là thế này.
- Ngươi tỉnh rồi à!
Võ Thuận ôm muội muội vào trong lòng, không nhịn được mà khóc nức nở.
Lý Ngư cười nói:
- Được rồi, các ngươi đi về thu thập một chút, ta dẫn các ngươi tới Trường An một chuyến.
Võ Thuận cảm động đến rơi nước mắt, nhìn về phía Lý Ngư, trong lòng có ngàn vạn nhu tình.
Tiểu Hoa Cô cảm thấy trong cơ thể thiếu đi vài thứ, trong mắt nàng ta có chút ngỡ ngàng, cả người buồn bã mất mát.
Lý Ngư đuổi bọn họ về tiểu viện, vươn tay ra gọi Võ Thuận lại, hảo ngôn an ủi một lúc, rồi bảo nàng ta đi nghỉ ngơi.
Võ Thuận nhu thuận gật đầu, trở lại trong phòng.
Lý Ngư cười cười, xoay người tới tiểu lâu của Phan Kim Liên.
Hắn từ cửa sổ nhảy vào, quả nhiên, Liên nhi ngủ chưa bao giờ đóng cửa sổ, chỉ có Lý Ngư biết, nàng ta là để tiện cho mình đến trộm hương.
Mà Triệu Phúc Kim thì đang ở trong lòng nàng ta, trên mặt mang theo nụ cười, không biết đang mơ thấy mộng đẹp gì.
Tiểu nha đầu gối lên ngực Liên nhi, ngủ rất ngon. Hai vật đó mềm mại thoải mái thế nào, không ai rõ hơn Lý Ngư, hắn cười thầm trong lòng, tiểu nha đầu này rất biết tìm chỗ.
Ngón tay Lý Ngư khẽ động, trong lòng một mộc cầu bay ra, Mộc linh chi lực ở tầng ngoài chậm rãi bong ra từng màng, để lộ ra khí Nhân Hoàng.
Lý Ngư điều khiển thứ này, hạ xuống bên miệng Triệu Phúc Kim, chậm rãi chui vào.
Trong bóng đêm, trên một tấm thảm nhỏ dưới giường, có ba nê nhân, lén lút nhìn một màn trước mắt, tay nắm tay sợ tới mức run rẩy.