Đường nhỏ Hàm Dương, uốn lượn khúc chiết, mưa phùn mờ mịt, ý xuân tràn lan.
Trên đường phố, một người chống một cái ô rách, trong tay giơ một lá cờ vải, bên trên viết bốn chữ to "Thiết khẩu thần toán".
Người giơ phướn trông rất bình thường, diện mạo cũng tầm thường, mặc một kiện đạo bào màu xanh thông thường nhất. Nếu có người nhận ra hắn sẽ có thể đổi lấy mấy chục vạn quan tiền thưởng.
Bởi vì người này chính là tội phạm truy nã gắt gao nhất gần đây của Đại Đường - Chính Kinh Đại Thánh Lý Ngư.
Lý Ngư ở trong Mậu Lăng, nhốt mình dưới đất, cuối cùng trong mộ chôn cùng của Hoắc Quang, tìm được ngọc bích.
Trên ngọc bích, khắc luật pháp khắc nghiệt, cùng với các loại khổ hình.
Lý Ngư ở bên trong mười ngày, cuối cùng đã hiểu thấu đáo được sự huyền bí trong đó, cái gọi là ngọc bích kỳ thật là một khối xá lợi.
Không phải một khối xương cốt nào đó, mà là cả người.
Bị lửa luyện thành một khối ngọc, loại phương pháp xuống tay với thi thể này quả thật là bản sự giữ nhà của Mật tông.
Nó thậm chí thiếu chút nữa mê hoặc cả Lý Ngư, khiến hắn bị lạc tâm trí, may mà Lý Ngư là truyền nhân Thái Bình Đạo, trong năm quyển Thái Bình Kinh, ngộ mấy lần luân hồi, tâm chí đủ kiên định.
Khối xá lợi này là vô cùng tà ác, thân thể vốn có của nó là một cao tăng Mật tông, có thể dễ dàng khống chế linh hồn của người khác.
Nghĩ thông suốt điểm này, Lý Ngư nghĩ thông hết tất cả, chẳng trách lạt ma Mật tông lại bày trận rút lấy khí mạch Nhân Hoang, thì ra bọn họ căn bản chính là một nhà với Ngự Linh Đường.
Hoặc là nói, Ngự Linh Đường chính là một sản phẩm của Mật tông.
Lý Ngư cuối cùng triệt để đập nát ngọc bích, vĩnh viễn lưu lại Mậu Lăng, thế giới không cần loại thuật pháp này.
Tuy bản thân hắn đã lĩnh ngộ được tà thuật này, nhưng Lý Ngư quyết định, chỉ dùng khi rút lấy khí mạch Nhân Hoang, tuyệt đối không được dùng ở trên con người.
Tuy mình có rất nhiều đồ đệ, nhưng tuyệt đối sẽ không truyền xuống tà thuật này.
- Ê, đoán mệnh.
Phía sau truyền đến một tiếng quát to, Lý Ngư dừng bước, chậm rãi quay đầu, cười nói:
- Vị quan gia này muốn đoán mệnh à?
Quan sai phía sau mặc áo tơi, cầm bức họa, đối chiếu một phen rồi nói:
- Đi đi.
Lý Ngư chú ý thấy, bức họa đó gặp nước không nhòe, nét mực rõ ràng, hơn nữa người trên bức họa chính là bộ dạng vốn có của Lý Ngư.
- Thực là con mẹ nó xui xẻo, trời mưa còn phải đi tìm người.
- Haizzz, lần này mất mặt quá, muốn kéo tất cả nha môn xuống nước à, nghe nói người của Lục Phiến Môn cũng vô cùng bực tức.
- Cấp trên nghĩ gì vậy, người mà Huyền Giáp Thiết Kỵ cũng không vây được, lại bảo Kinh Triệu Doãn chúng ta đi bắt, như vậy có khác gì mò kim đáy bể, phí công phí sức.
Lỗ tai Lý Ngư khẽ động, nghe rõ đoạn đối thoại này, trong lòng hắn cười thầm, chậm rãi ra khỏi cửa thành.
Bản sự che giấu khí tức của mình, không nói là số một lục triều thì cũng có số có má.
Nếu ngay cả chút môn đạo này cũng không có, lại dám một mình đến Trường An à?
Cho dù dưới tay Lý Thế Dân có nhiều cường giả có thể đả bại mình, nhưng bọn họ mà không phát hiện ra được mình thì cũng vô dụng.
Đi rất lâu, Lý Ngư xác định chung quanh không có người, ngón tay khẽ động, một con hạc giấy xuất hiện.
Hạc giấy chậm rãi hóa thành một cái gương nhỏ, Lý Ngư điểm lên trên, trên mặt gương xuất hiện một điểm đỏ.
Lý Ngư nhìn một chút, thu lại công lực, gương chậm rãi biến mất.
- Không ngờ đến Biện Lương rồi.
Lý Ngư bảo Võ Thuận đào tẩu cùng bọn Tả Từ, hắn đoán rằng Tả Từ sẽ an trí tốt cho hai tỷ muộ này, nhưng không ngờ hắn lại đưa người đến Biện Lương.
Tuy Biện Lương là hang ổ của Chính Kinh Môn, nhưng cũng không phải an toàn trăm phần trăm, bởi vì Đại Đường đã bố trí rất nhiều thám tử ở Biện Lương.
May mà đầu lĩnh của những thám tử này là đồ đệ của mình, bằng không Lý Ngư đúng là không yên tâm.
Dẫu sao hai muội này, là người mà Lý Thế Dân hiện tại muốn có được nhất.
Sự cởi mở của Biện Lương là một con dao hai lưỡi, ngươi có thể thuận lợi tới Biện Lương tị nạn, cừu gia của ngươi cũng vậy.
Chính Kinh Môn lại có một vị trưởng lão trở về.
Tửu trưởng lão Lữ Linh Khởi trở lại, nàng ta còn dẫn về rất nhiều người, ai nấy đều oanh oanh yến yến.
Những người này chính là nha hoàn của Điêu Thuyền, bọn họ đều là cô nhi được Điêu Thuyền thu dưỡng, vốn là cơ khổ, nếu rời xa Điêu Thuyền thì không biết phải tới đâu an thân.
Cho nên Điêu Thuyền dứt khoát dẫn theo bọn họ.
May mà Chính Kinh Môn đủ lớn.
Trên sơn môn, một cây tử đằng, ba đôi chân bó rủ xuống.
Phan Kim Liên, Triệu Phúc Kim và Lâm Đại Ngọc ngồi sóng vai.
Bọn họ nắm tay nhau, vô cùng thân thiết.
Ở bên cạnh còn có ba tiểu nê nhân, đang nghịch ngợm đi tới đi lui.
Triệu Phúc Kim chỉ vào Điêu Thuyền, cười nói:
- Mau nhìn kìa! Người đó đẹp quá.
Phan Kim Liên mím môi, không nói gì, nếu nói nữ nhân mấy ngày trước Tả Từ mang đến khiến nàng ta cảm thấy có uy hiếp, vậy người đến lần này quả thực là khiến nàng ta tự thấy xấu hổ.
Trong Chính Kinh Môn mỹ nhân vô số, trước kia xinh đẹp nhất chắc chắn là tỷ muội Đại Tiểu Kiều, hiện tại xem ra người này là mỗi người mỗi vẻ với bọn họ.
Thân là một nữ nhân, nhìn thấy loại vưu vật này cũng phải động lòng.
Tuổi Lâm Đại Ngọc nhỏ nhất, nàng ta nâng má, nói:
- Người của tông môn này càng lúc càng nhiều, nhưng có thể nói chuyện chỉ có mấy người chúng ta, ta cũng cảm thấy càng lúc càng quạnh quẽ.
Triệu Phúc Kim nhéo nhéo mặt nàng ta, cười hì hì nói:
- Có rảnh ta dẫn ngươi tới Nguyên Diệu Sơn, ngươi biết nơi đó náo nhiệt thế nào không.
Phan Kim Liên tức giận nói:
- Sư huynh sư tỷ trên Nguyên Diệu Sơn mà biết, không phải sẽ xem thường ngươi à, uổng phí cho người ta đều thương ngươi như vậy, ngươi còn nói thế.
Triệu Phúc Kim lè lưỡi, cười nói:
- Những gì ta nói đều là thật, sư huynh sư tỷ của Nguyên Diệu Sơn cả ngày đều tu luyện.
- Không biết Lý Ngư ca ca lúc nào mới trở về.
Triệu Phúc Kim nâng má nói,
- Hắn đáp ứng ta rất nhiều chuyện mà chưa làm.
Một câu vừa nói ra, ba thiếu nữ đều mang tâm tư riêng.
Đoàn người Điêu Thuyền chào hỏi đám người Chu Vũ, liền đi theo Lữ Linh Khởi vào một đại viện tử.
Ở cửa có bốn tiểu hài tử đi qua, hai đạo đồng hai đạo cô, đều chỉ bốn năm tuổi.
Bọn họ thấy Lữ Linh Khởi, liền dừng bước, cúi người gọi:
- Chào Tửu trưởng lão.
Điêu Thuyền che miệng cười,
- Tửu trưởng lão, nghe rất chuẩn xác.
Bọn nha hoàn cũng đều bật cười, quan hệ của bọn họ và Lữ Linh Khởi rất tốt, điều cười lên không che giấu gì cả.
Lữ Linh Khởi không ngờ lại đỏ mặt, gật đầu nói:
- Chào các ngươi.
- Đây là chỗ ngươi ở à, rộng rãi thế.
Điêu Thuyền cười bảo.
Nàng ta duỗi lưng, ngửi một chút mùi trong viện.
Xem ra, nàng ta rất thích nơi này. Nơi này không có loại cấp bậc sâm nghiêm như tông môn khác, giữa người với người, bất kể là đệ tử hay là trưởng bối, đều lộ ra vô cùng thân thiết hiền hòa.
Mọi người đều chào hỏi nhau, không có bao nhiêu sợ hãi, cũng không có hiện tượng nịnh nọt.
So với nói là một tông môn, chẳng thà nói là một đại gia tộc, hoặc là một đại gia tộc hữu ái.
Hơn nữa phong cảnh của Chính Kinh Môn cũng là có một không hai ở Biện Lương, dù sao cũng là tích lũy mấy đời của Đại Tướng Quốc Tự.
Bọn họ tự mang theo rất nhiều hành lý, sau khi tiến vào, Chu Vũ gọi một số nữ đệ tử đến hỗ trợ.
Rất nhanh hơn một trăm người đã được an trí ổn thỏa, tuy Chính Kinh Môn không ngừng có người vào, nhưng vẫn lộ ra rất trống trải.