Trên Ngũ Tiết Trượng truyền ra mùi thơm lạ lùng, không thể tả được đó là mùi gì, nhưng khiến người ta vô cùng thư thái.
Lý Ngư cảnh giác nhìn thạch quan, sợ Võ Đế đi ra cho mình một đòn, dẫu sao khay của tiên đồng này là hy vọng để lão nhân gia hắn sống lại.
Đã sớm nghe nói, Hán Võ Đế Lưu Triệt, mơ thấy tiên nhân chỉ đường, sau đó dựng tiên đồng đón tiên lộ.
Về sau thứ này bị Tào Phi phá hủy, hiện tại không ngờ lại nhìn thấy chính phẩm.
Căn cứ vào tình hình của lục triều cho thấy, thứ này không nhất định là giả.
Đại Hán trước kia là thời đại cực kỳ cường thịnh của Nhân tộc, mà Võ Đế là đỉnh phong của Nhân Hoàng.
Thực sự có tiên nhân dám lừa hắn sao.
Lý Ngư nhìn chằm chằm thạch quan, hồn nhiên không chú ý thấy, mắt tiên đồng đang chiếu ra u quang, hơi di động về phía hắn.
Lý Ngư nắm chặt Ngũ Tiết Trượng, cúi đầu mắng:
- Ngươi nhìn ngươi kìa, ăn bậy cái gì thế, đồ không biết lễ phép.
Hắn thở dài nói với thạch quan:
- Võ Đế, Triệt ca, ngươi xem việc này, ta thực sự không phải cố ý, Ngũ Tiết Trượng này của ta cũng là vô tâm, ngươi đại nhân có đại lượng, coi như là kết giao bằng hữu đi.
Tiên đồng lại hơi hoạt động, thân thể của nó vô cùng to lớn, nhưng động tác lại vô cùng nhỏ.
Toàn bộ sự chú ý của Lý Ngư đều đặt trên thạch quan, tuy cũng nhìn tiên đồng mấy lần, nhưng không ngờ lại không nhìn ra manh mối.
Trong tay Tiên đồng này đỡ một cái khay, đó là để hứng tiên lộ.
Thực sự không biết, Mậu Lăng đã là địa cung, nó là làm thế nào để hứng tiên lộ.
Những tiên lộ này rõ ràng không phải hàng giả, là thực sự dùng được, Lý Ngư rất muốn làm rõ là hứng thế nào.
Nhiều năm như vậy, cũng chỉ ngưng tụ ra một giọt, hơn nữa còn chưa hoàn toàn thành hình.
Ngay khi hắn đang nghĩ ngợi lung tung, Ngũ Tiết Trượng lấp lánh một luồng sáng, xẹt một cái, từ trong tay Lý Ngư bay ra.
Bùm một cái, Ngũ Tiết Trượng tự động đánh vào trên người tiên đồng, Lý Ngư trực tiếp sợ tới ngây người. Ngũ Tiết Trượng rời tay, không làm rách tay hắn, giống như hắn chủ động buông lỏng ra vậy.
Chỉ thấy trong mắt tiên đồng đó hiện lên một luồng sáng, bàn tay không ngờ cũng chậm rãi nâng lên. Bàn tay của nó đen xì, giống như một cái hố đen.
Không đợi Lý Ngư có phản ứng, Ngũ Tiết Trượng lại đánh xuống một gậy, đầu tiên đồng bị đập ra vết, từ chỗ trán của hắn có máu màu vàng chảy ra.
Lại một thoáng sau, tiên đồng giơ cánh tay đã bị đánh gãy lên, rủ xuống trên người.
Lý Ngư trực tiếp sợ tới ngây người, loại quyết đấu của đại lão này, hắn tự nhận cứ trốn xa một chút thì tốt hơn.
Cây gậy khô héo này không ngờ lại nóng tính như vậy.
Nghĩ lại cũng đúng thôi, trước kia người ta là Cửu Tiết Trượng, đã lúc nào sợ hoàng quyền của Đại Hán chưa.
Đại lương hiền sư Trương Giác, chính là cầm nó, đập cho Đại Hán ngông cuồng tự đại nát bét.
Đại Hán cho tới quá trình diệt vong, vẫn giữ lại uy áp đối với tất cả quốc gia chung quanh,
- Quốc hằng dĩ nhược diệt, độc hán dĩ cường vong.
Ngũ Tiết Trượng vẫn không dừng tay, nó bay lượn trên dưới, giống như một đại thẩm ở nhà chịu ủy khuất, đang ở bên bờ sông đập quần áo vậy.
Khí thế đó khiến Lý Ngư trốn trong góc run rẩy.
Lý Ngư nhìn Ngũ Tiết Trượng, lại nhìn Phong Nguyệt Bảo Giám và Ngũ Hành Kỳ, thầm nghĩ trong lòng, pháp bảo của ta đều hung dữ hơn ta, thế có hợp lý không.
Tiên đồng ở trước mặt Ngũ Tiết Trượng, không có một chút sức phản kháng, bị nó đánh cho thành một cái bánh đồng, Ngũ Tiết Trượng vẫn chưa hết giận, bùm một cái đánh vào thạch quan.
Lần này nó xem như đá phải thiết bản rồi, thạch quan không hề động đậy, Ngũ Tiết Trượng bay một vòng, về tới trong tay Lý Ngư.
Lý Ngư cầm nó, cảm thấy có chút ấm áp.
Cây mây khô này, nó không phải uống tiên lộ, mà là uống rượu à?
Nó xông lên làm khó, tuy là để bảo hộ mình, nhưng Lý Ngư luôn cảm thấy có chút sờ sợ.
Vốn tưởng rằng thứ này là vật chết, nó không có linh thức cơ mà?
Chẳng trách ai cũng nói Thái Bình Đạo đặc thù, một môn này không chỉ là công pháp có linh thức biết tự chọn người, ngay cả pháp bảo cũng có nhân khí trong người.
Công pháp, pháp bảo đều là lão luyện, ngược lại là lương hiền sư Lý Ngư này là gà mờ duy nhất, đang từng bước chậm chạp đi tới.
Lý Ngư rụt rè cất nó đi, hiện tại là không dám bỏ vào Phong Nguyệt Bảo Giám rồi, không biết con rồng kia thế nào rồi.
Lý Ngư dắt Ngũ Tiết Trượng ở thắt lưng, sau đó đứng dậy, nhìn bánh đồng trên mặt đất, trong lòng rụt rè.
Hắn suy nghĩ một lúc, vẫn không nhịn được mà nhặt bánh đồng lên ném vào trong Phong Nguyệt Bảo Giám.
Lý Ngư ở trong Khuyết Lâu, lại đi một vòng, vẫn không phát hiện manh mối, khối ngọc bích đó rốt cuộc có ở trong mộ hay không, cũng khiến hắn sinh ra hoài nghi rồi.
Trong Khuyết Lâu lúc này, âm lãnh tối tăm, Lý Ngư bấm một quả cầu lửa, muốn tìm chỗ ngủ một giấc.
- Ngươi nói trong đây lạnh thế này, lại chỉ có hai chúng ta, ta có thế nào cũng không ngờ được, có một ngày lại ngủ cùng một phòng với Hán Võ Đế.
Lý Ngư cười tự giễu, đột nhiên ngồi thẳng người dậy.
Đúng vậy! Sao ta ngu thế, đây là lăng mộ của Võ Đế, hắn không phải Trương Tam, cũng không phải Lý Tứ, đây là lăng mộ của Hán Võ Đế Lưu Triệt.
Sao hắn có thể chỉ có một Khuyết Lâu, phải biết rằng, mộ của đế vương như vậy, là có rất nhiều mộ chôn cùng, an táng chư vương, công chúa, tần phi, thậm chí là tể tướng, công thần, đại tướng, mệnh quan.
Đỗ Chu có thể đi vào trong đây à, xem ra là chưa chắc, trong đây đều là vật mà Võ Đế yêu thích, còn có cả tiên đồng của hắn.
Mặc dù Ngọc bích ở trong mắt Lý Ngư là bảo vật, nhưng ở trong mắt Hán Võ Đế Lưu Triệt, đó căn bản là thứ bất nhập lưu.
Sao hắn lại mang ngọc bích đến đây, Đỗ Chu cũng chưa chắc có thể tiến vào một lần.
Nghĩ thông suốt điểm này, Lý Ngư lập tức trở nên hưng phấn, ngón tay hắn bấm một cái, dựa theo phong thuỷ tìm kiếm vị trí của mộ chôn cùng.
Trong địa cung to lớn, âm phong từng trận, gió lạnh từ cổ chui vào, cũng không biết là từ đâu thổi tới.
Chỉ có thể nói, phong thuỷ của Mậu Lăng quả thật rất tốt, có gió có nước.
Lý Ngư sải bước, tìm kiếm từng chút một, cuối cùng ở góc đông nam tìm thấy một cửa vào nhỏ.
Chôn cùng không phải tuẫn táng, người chôn cùng nếu chết sớm hơn Hoàng đế, vậy sẽ tiến vào mộ chôn cùng trước.
Nếu chết muộn hơn Hoàng đế, chính là chờ sau khi chết mới chôn vào, chứ không phải là khi Hoàng đế chết thì cùng tuẫn táng theo.
Cho nên khẳng định là có thông đạo, bình thường là từ mộ chủ Khuyết Lâu, có thể đi vào mộ chôn cùng, mà từ mộ chôn cùng thì không thể tiến vào được mộ chủ.
Mậu Lăng xây mất năm mươi ba năm, bắt đầu từ năm đầu tiên Lưu Triệt làm Hoàng đế, trong năm mươi ba năm này, mỗi một năm đều sẽ lấy ra khoảng một phần ba quốc khố để xây dựng Mậu Lăng.
Có thể tưởng tượng, đây là một khoản tài phú lớn tới mức nào, lại sử dụng bao nhiêu nhân lực vật lực.
Hoàng lăng có quy mô như vậy, có lẽ chỉ có Ly Sơn Mộ của Thủy Hoàng Đế là có thể so sánh.
Mộ chôn cùng của Mậu Lăng, có hơn hai mươi tòa của Lý phu nhân, Vệ Thanh, Hoắc Khứ Bệnh, Hoắc Quang, Kim Nhật Đê.
Tâm niệm Lý Ngư khẽ động, sử một chiêu thuật phân thân của Thanh Mộc Quyết, mấy chục Lý Ngư bắt đầu tỏa ra bốn phương tám hướng, tìm kiếm ngọc bích.
Mà bản thân Lý Ngư thì ngồi một mình trong Khuyết Lâu, chờ phân thân tìm thấy ngọc bích.
Đại mộ này quỷ dị như vậy, hắn cũng không dám tùy tiện đi loạn, không khéo lại gặp phải mấy thứ lợi hại, bên cạnh mình cũng không có Tả Từ và Bạch Mao.