- Có người tới!
Tả Từ xách túi, trực tiếp xé mở thời không, nói:
- Chạy thôi.
Bạch Mao vù một cái, chui vào, Xích Bích cũng theo sát sau.
Lý Ngư đứng yên tại chỗ, nhíu mày nhìn chung quanh, hắn vẫn chưa tìm thấy ngọc bích.
Thứ này chắc không khó tìm, mình chỉ cần thời gian rất ngắn.
Trong lỗ hổng truyền đến thanh âm của Tả Từ,
- Mau đi đi, ta không kiên trì được bao lâu đâu.
- Tiểu tử, non xanh còn đỏ, sợ gì không có củi đốt. Ngươi thu Ngũ Hành Trận, Mậu Lăng này tất nhiên sẽ đóng lại, đến lúc đó bọn họ không qua được một cửa nguyền rủa này, chúng ta sẽ quay lại.
Lỗ hổng mà Tả Từ xé ra đang chậm rãi khép lại, Lý Ngư cắn răng một cái, kéo Võ Thuận và Hoa Cô, ném vào.
- Mang theo bọn họ, chờ ta!
Võ Thuận quýnh lên, lại muốn chui ra, bị Tả Từ túm lại,
- Ài, tiểu tử, ngươi tự cầu nhiều phúc đi, Huyền Giáp Thiết Kỵ không phải dễ đối phó đâu.
Thanh âm của đám người Tả Từ, còn cả tiếng gào khóc của Võ Thuận càng lúc càng gấp, cũng càng lúc càng xa, rất nhanh liền biến mất.
Tiếng vó ngựa bên ngoài đang tới gần, Lý Ngư hạ quyết tâm, trực tiếp thu lại Ngũ Hành Kỳ và Ngũ Tiết Trượng.
Trên vùng trời Mậu Lăng, truyền đến thanh âm cơ quan nổ vang, cột đá, thú đá và bậc thang chậm rãi khôi phục nguyên trạng.
Lý Ngư nhốt mình trong Khuyết Lâu, đèn tắt từng cây, trong lăng mộ lâm vào trong bóng tối vô hạn.
Chỉ có trên khay trong tay tiên đồng và một giọt tiên lộ đang nhỏ xuống đó là lấp lánh quang mang.
Chung quanh tối tới khiến người ta khiếp đảm, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng thở dốc, lại khiến người ta sởn gai ốc.
Lý Ngư ngồi khoanh chân, hắn không tin có người có thể phá được nguyền rủa, nếu cường hành muốn xông vào, chỉ là tặng mấy mạng người mà thôi.
Nhưng Lý Ngư cũng biết, hắn không phải dễ ra ngoài như vậy.
Trong một mếu sơn thần cách Hàm Dương không xa, trong không khí xuất hiện một quang quyển, mấy người rơi xuống đất.
Tả Từ bò dậy, ha ha nhìn túi của mình, Xích Bích cũng lộ ra vẻ mặt thỏa mãn.
Đắc ý nhất là Bạch Mao, hắn vuốt ve Cửu Dật được thu nhỏ xâu lại trên cổ mình, mắt híp tới sắp không mở ra được.
Võ Thuận ôm muội muội đang hôn mê bất tỉnh, mắt sưng đỏ, Tả Từ mắng thầm trong lòng, tiểu tử này đúng là diễm phúc sâu thật.
Một mình ôm nhị Kiều thì không nói, ở Kiến Nghiệp lại qua đêm xuân với Điêu Thuyền, hôm nay lại có cả mỹ nhân quốc sắc thiên hương này.
- Ê, ngươi đừng khóc, mạng của tiểu tử đó lớn lắm.
Võ Thuận lau nước mắt,
- Lý lang còn có thể ra được không?
- Chưa biết.
Bạch Mao duỗi lưng nói:
- Mậu Lăng không phải là ai cũng có thể toàn thân trở ra, năm đó bản vương là tu vi gì, còn hơn tiểu tử đó mấy vạn lần, không phải vẫn thiếu chút nữa thì chết ở bên trong à.
Võ Thuận vừa nghe vậy, nước mắt rào rào chảy xuống.
Tả Từ cười nói:
- Ngươi đừng nghe hắn nói bậy, tuy Lý Ngư thường xuyên thấy lợi vong mạng, nhưng hắn không ngốc, khẳng định là nắm chắc có thể trốn thoát, cho nên mới lựa chọn ở lại.
Bạch Mao cười khà khà, không nói nữa, chuyên tâm thưởng thức vòng cổ của mình.
Võ Thuận ôm muội muội, rúc ở trong góc, khóc sướt mướt.
Mắt Tả Từ đảo quanh, nói:
- Ngươi theo chúng ta cũng không phải biện pháp, như vậy đi, ta đưa tỷ muội các ngươi tới tông môn của Lý Ngư, các ngươi ở đó chờ hắn, cũng có người chiếu cố các ngươi.
- Đa tạ vị ... Tiền bối này.
...
Huyền Giáp Thiết Kỵ đến Mậu Lăng, ngừng vó ngựa.
Tất cả mọi người nhìn cảnh tượng trước mắt, đều có chút khiếp sợ.
Vừa rồi bọn họ nhìn thấy thoáng qua, đó là bộ dạng sau khi Mậu Lăng mở ra.
Đó chính là một cung điện, cung điện chôn sâu dưới lòng đất, khí thế hào hùng, không kém gì điện Thái Cực.
Một võ tướng trên lưng ngựa vươn tay ra nói:
- Nhanh tới Trường An bẩm báo với bệ hạ, cứ nói Mậu Lăng bị người ta mở ra rồi, có người đã vào Mậu Lăng.
Mậu Lăng, ở thổ địa Đại Đường, nhiều năm như vậy, Lý Thế Dân không chỉ một lần phái người tới.
Ngụy Quốc sát nhau với Đại Đường, cũng phái nhân sĩ chuyên nghiệp tới, nhưng đều là không có kết quả mà về.
Người trở về, không đủ một phần mười, cơ hồ mỗi lần đều là tổn thất thảm trọng.
Dần dà, mọi người không tới gặm khúc xương cứng này nữa, mỗi lần đều chết nhiều cao thủ như vậy, ai cũng không chịu nổi.
Nhưng hiện giờ, không ngờ có người đi vào, còn không phải là người Đại Đường, có thể tưởng tượng Lý Thế Dân sẽ không cam lòng tới mức nào.
Phải biết rằng, tài bảo trong Mậu Lăng, là một quốc khố của Đại Hán lúc cường thịnh, rất có khả năng là hơn cả tài phú của quốc khố Trường An hiện tại cộng lại.
Lãnh thổ và nhân khẩu Đại Hán là tổng của lục triều cộng lại, hơn nữa Đại Hán ở thời Võ Đế, còn càn quét man di tứ phương.
Dưới lòng đất Mậu Lăng là một bảo tàng không thể tưởng tượng, có nó, đừng nói là xây dựng một cung Đại Minh nho nhỏ, cho dù là trùng kiến một Trường An, cũng không phải không thể.
Các Huyền Giáp Thiết Kỵ dựng trại đóng quân chung quanh Mậu Lăng, chuẩn bị thường trú.
Bởi vì bọn họ đều biết, Hoàng đế khẳng định sẽ phái người đến, nói không chừng lại tự mình tới một chuyến.
Lập tức, sẽ có vô số tu sĩ Đại Đường tới, xem dị động ở Mậu Lăng, rốt cuộc có phải bởi vì có người trộm mộ thành công hay không.
Trong cung Vị Ương ở dưới đất, ngón tay Lý Ngư bấm ra một quả cầu lửa, bắt đầu tiếp tục tìm kiếm trong Khuyết Lâu.
Hắn đã cảm giác được tình huống bên trên, hiện nay xem ra hắn là không có nguy hiểm, cho dù bọn họ một lần nữa mở ra Mậu Lăng, mình cũng có biện pháp đào tẩu.
Cùng lắm thì thả Thổ Long ra, thừa dịp loạn đào tẩu là được.
Lý Ngư tìm một vòng trong Khuyết Lâu, vẫn không tìm thấy.
Đỗ Chu chắc chắn là trung thành và tận tâm với Võ Đế, là một con chó trung thành mà Võ Đế nuôi, hắn sẽ đặt ngọc bích ở đâu?
Lý Ngư cơ hồ là tìm hết mỗi một ngóc ngách, vẫn không phát hiện, hắn ngồi bên cạnh long ỷ, nhìn mộ huyệt đen xì, trong lòng có chút bực bội.
Đột nhiên, hắn nhìn tiên lộ trên đỉnh đầu, Lý Ngư thầm nghĩ trong lòng, đằng nào thì cũng nhàn rỗi, xem tiên lộ này là thành phần gì, rốt cuộc có thể khiến Võ Đế sống lại hay không.
Nếu có cơ hội, nói không chừng cho hắn một vố, khiến Võ Đế không thể trùng sinh, để tránh lại khiến thiên hạ đại loạn.
Ngón tay hắn khẽ động, bắt đầu thăm dò cấu tạo ngũ hành của tiên lộ, linh lực của hắn vừa tiến vào tiên lộ, mi tâm của Lý Ngư lập tức nhíu lại.
Giọt tiên lộ này không chứa một chút ngũ hành nào, cũng chính là nó không chứa kim mộc thủy hỏa thổ.
Ngón tay Lý Ngư lại điểm ra một quả cầu lửa, nhìn tiên đồng và khay trong tay nó, trong lòng khẽ động.
Giọt tiên lộ này có thể thật sự có chút thần kỳ.
Hắn vừa định lấy tay chạm vào, đột nhiên nhớ lại lời nói của Bạch Mao và Tả Từ, nếu không cẩn thận đụng phải cấm chế gì thì toi.
Nghĩ trước lo sau, Lý Ngư lấy ra Ngũ Tiết Trượng, thứ này là pháp bảo thần kỳ nhất trong tay mình.
Bất kể tiên lộ có tà môn tới mức nào, nó còn có thể tà hơn được Ngũ Tiết Trượng à?
Hắn dùng Ngũ Tiết Trượng trong tay mình, nhẹ nhàng chọc một cái, tiên lộ xoẹt một cái, bị Ngũ Tiết Trượng hấp thu.
Cây gậy khô héo này đột nhiên rung rung, trong không khí xuất hiện một gợn sóng.
Cây gậy khô héo bắt đầu xuất hiện màu xanh lục, từ đỉnh Ngũ Tiết Trượng, lan tới tay Lý Ngư.
Lý Ngư thầm kêu đáng tiếc, sớm biết vậy không cần Ngũ Tiết Trượng, giọt tiên lộ đó rõ ràng là thứ tốt, lại bị cây gậy này hấp thu, không biết có thể nặn ra được không.
Đúng lúc này, tay cầm Ngũ Tiết Trượng của hắn cảm nhận được một mùi kỳ dị.