Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 395: Khuyết lâu

Chương Trước Chương Tiếp

Hắn tế ra Ngũ Hành Kỳ làm trận cước, dùng Ngũ Tiết Trượng làm trận nhãn, treo ở chỗ đầu rồng.

- Ngươi đừng xung động.

Bạch Mao trực tiếp nhảy lên, sợ Lý Ngư lại mang đến cho hắn kinh hỉ.

Lông trắng cả người hắn đều dựng đứng lên, sợ Lý Ngư khiến con rồng này bừng tỉnh.

Đối mặt với Thổ Long này, tuy là khó giải quyết, nhưng bọn họ cũng không phải quá sợ. Có điều một khi dẫn tới cao thủ Đại Đường, vậy thì đúng là không phải nói đùa.

Tả Từ cũng toát mồ hôi,

- Tiểu tử, giờ không phải lúc đùa giỡn.

Xích Bích là trực tiếp nhất, đã chuẩn bị bắt đầu chạy trốn, chỉ có điều nghĩ nếu chuyển được con rồng này đi, nàng ta có thể đi vào kiếm một chút rồi chuồn cũng không muộn.

Lý Ngư phất tay về phía Thổ Long, trong tay hiện lên một đạo bạch quang.

Mí mắt to lớn chậm rãi mở ra, giống như núi lở, đá huyền vũ bao phủ bên trên rơi xuống.

Trong mắt cự long, hiện lên một tia mê mang, bộ dạng giống như vừa tỉnh ngủ.

Sau một thoáng, nó đột nhiên nổi giận, bởi vì nó phát hiện thân thể của mình, đang di động một cách mất khống chế.

Đối với một quái vật lớn như vậy mà nói, đây là một loại cảm giác rất kỳ quái, có lẽ nó chưa từng thể nghiệm bao giờ.

Lý Ngư thấy miệng nó mở ra, nếu để tiếng rồng ngâm vang lên, khẳng định sẽ kinh động tới châu phụ cận.

Lý Ngư gấp giọng hô một tiếng, bạch quang liền hút Thổ Long vào, đến chỗ miệng gương, thân rồng to lớn liền nhỏ đi, gầm rú tiến vào Phong Nguyệt Bảo Giám.

Ba người đang chuẩn bị chuồn, thấy hắn thật sự thu được rồng, không khỏi tấm tắc lấy làm lạ, nhao nhao xoay người quay lại.

Tả Từ tò mò nhìn về phía lòng bàn tay hắn, thò đầu hỏi:

- Đây là thứ tốt gì thế.

Lý Ngư cười ha ha, nắm tay lại, không cảm nhận được một chút động tĩnh nào.

Lúc này cự long khẳng định đang va đập lung tung ở trong bảo giám của hắn, nhưng Lý Ngư lại không hề lo lắng.

Cảnh Huyễn có được linh lực của Vu Thần, ở trong Phong Nguyệt Bảo Giám, nàng ta chính là vô địch.

Đó là thiên địa của bản thân nàng ta, tất cả quy tắc đều do nàng ta chế định, hoặc là nói do Lý Ngư chế định.

Mất đi sự chiếm cứ của Thổ Long, Mậu Lăng bộc phát ra tiếng vang kinh thiên động địa, Ngũ Hành Trận của Lý Ngư ngăn cách nơi đây, cho nên không truyền ra.

Trên mặt đất giống như nổi lên cuộn sóng, rung chuyển một hồi, lộ ra chín chín tám mươi mốt cây cột hình tròn.

Mỗi một cột tròn đều khắc điêu văn bàn long, tỏa ra linh lực kỳ dị.

Ở dưới chân bọn họ, vị trí đầu rồng xuất hiện một cánh cửa.

Trước cửa có hai đồng nhân đứng, đồng nhân giơ một ngọn đèn, trên đèn không ngờ vẫn đang bốc cháy.

Hỏa diễm tỏa ra quang mang âm u, trên cửa có hai vòng đồng đầu thú, bốn con tám đôi mắt, đồng loạt tỏa sáng.

Tả Từ đi lên nhìn một vòng, nói:

- Đây là một cửa vào, đã ở phía dưới đầu rồng, tám thành là nối thẳng tới Khuyết Lâu của Võ Đế.

- Vậy còn chờ gì nữa.

Bạch Mao đi lên, cầm vòng đồng, đột nhiên hắn biến sắc, lập tức lui về phía sau một bước.

Lý Ngư cười nói:

- Hành bách lý giả bán cửu thập, gấp cái gì.

Trực giác nói với hắn, cánh cửa này là không dễ tiến vào, Lý Ngư đi lên nhìn đầu thú, đột nhiên hai mắt mê muội.

Mậu Lăng của Võ Đế chẳng trách nhiều năm như vậy lại chưa từng có người nào đi vào được, nó đúng là tà môn.

Cự long thủ vệ đã thu đi rồi, lại vẫn khó chơi như vậy.

Võ Thuận đi sát sau lưng hắn, nơi này âm trầm khủng bố, khiến nàng ta vô cùng sợ hãi.

May mà có Lý Ngư ở bên cạnh, mới khiến nàng ta hơi an tâm.

Lý Ngư cầm tay nàng ta, nói:

- Chỉ cần vào cánh cửa này, ta sẽ có biện pháp cứu tỉnh được Hoa Cô, cũng có biện pháp giúp Võ gia các ngươi thoát vây.

- Cám ơn ngươi.

Bạch Mao vừa đùa nghịch móng vuốt của mình vừa tức giận nói:

- Đừng ở đây chàng chàng thiếp thiếp nữa, mau phá cửa mới là chính sự.

Lý Ngư vòng một vòng, thủy chung không vươn tay ra, tình huống vừa rồi của Bạch Mao mọi người đều nhìn thấy, vòng đồng đầu thú này có cổ quái.

Đột nhiên, Xích Bích đi tới, nàng ta vươn tay ra cầm lấy vòng đồng, trên vòng lập tức hiện ra một tầng điện quang.

Tiểu nữ quỷ cuối cùng lẩm bẩm, vươn tay ra đẩy một cái, cửa két một tiếng, phát ra động tĩnh chói tai, sau đó chậm rãi mở ra.

Đập vào mắt là một thạch thất to lớn, theo cửa đồng mở ra, cột đèn bên trong theo thứ tự sáng lên.

Thân hình Lý Ngư khẽ động, ở tại chỗ xuất hiện một phân thân, khiến Võ Thuận kinh hãi hét lên.

Lý Ngư cười cười che miệng nàng ta lại, ôm nàng ta vào lòng, thao tác phân thân đi vào.

Chỉ thấy trong thạch thất, là dựa theo đại điện mà thiết trí, Tả Từ lẩm bẩm:

- Đây là cung Vị Ương của Đại Hán... Từng là trung tâm quyền lực của Nhân tộc.

Bài trí bên trong rất hào hùng khí thế, hoàn toàn dựa theo chế độ cũ của cung Vị Ương mà xây, trên long ỷ ở thượng thủ, đặt một thạch quan.

Bên cạnh thạch quan có tiên bằng đồng.

Tượng tiên nhân đồng đứng sừng sững trên đài cao, xung quanh có hàng rào đá cẩm thạch vờn quanh, ở giữa dựng cột đá bàn long, đỉnh cột cồng là một tiên nhân bằng đồng mạ vàng.

Đồng nhân mặc phục sức tay áo rộng đời Tần, mặt hướng về phía bắc, hai tay dang ra, bưng một khay đồng giơ lên cao, hứng lấy cam lộ trên trời.

Lúc này đang có một giọt nước óng ánh long lanh sắp sửa hạ xuống.

Khay trong tay tiên đồng lại có một cái ống ngọc nối với thạch quan.

Tả Từ thở dài,

- Hắn quả nhiên vẫn muốn sống lại, tiên lộ này tưới tắm suốt ngày, có lẽ thật sự có một ngày, có thể khiến hắn khởi tử hồi sinh.

- Chúng ta không cần lo tới những cái này, cứ tự đi tìm thứ mình cần rồi cầm đi.

Bạch Mao vô cùng bình tĩnh nói.

Mọi người đều hiểu ý tứ của hắn, năm đó Võ Đế là quyền thế gì? Tài nguyên mà hắn có thể điều động đúng là quá nhiều.

Nếu tùy tiện đi động tới tiên lộ của hắn, chỉ sợ sẽ có cạm bẫy chung cực gì đó.

Nói chung hắn sống cũng được, không sống cũng được, không liên quan gì tới bọn họ.

Lý Ngư đột nhiên thở dài, hắn nhìn về thạch quan và tiên đồng, trong ánh mắt lấp lánh tia sáng kỳ dị.

Võ Đế sống lại sẽ mang đến điều gì?

Lục triều có mấy người sẽ cúi đầu xưng thần với hắn.

Thời đại thay đổi, sau khi hắn trở về, có thể cam tâm nhìn giang sơn của mình bị chia năm xẻ bảy, bị người khác họ chiếm lấy sao.

Đến lúc đó, khẳng định sẽ là một hồi mưa máu gió tanh, tuy Lý Ngư không biết Võ Đế để lại hậu thủ gì, nhưng từ Thổ Long đó cho thấy, Võ Đế khẳng định đã làm tốt tính toán giang sơn đổi chủ, hắn cũng làm tốt chuẩn bị cho đoạt lại.

Nếu thật sự có một ngày như vậy, đại địa lục triều, sợ rằng sẽ lâm vào chiến loạn vĩnh viễn.

Vương triều Đại Hán và Thái Bình Đạo, có ân oán dây dưa nhiều năm như vậy, dường như cũng ở trong minh minh mang tới tác dụng nhất định.

- Trước tiên tìm đồ đã.

Lý Ngư nắm tay Võ Thuận, bắt đầu ở trong Khuyết Lâu tìm kiếm khối ngọc bích đó, Đỗ Chu đặt nó ở Mậu Lăng, như vậy khẳng định là ở ngay gần đây.

Bạch Mao cười ha ha, hắn tìm được Cửu Dật rồi, ôm chúng ở trong lòng, một luồng sáng hiện lên, Cửu Dật chậm rãi nhỏ đi, Bạch Mao rút một sợi lông cáo màu đen ở trán, đặt ở bên miệng thổi một cái.

Lông đen xâu Cửu Dật lại, Bạch Mao đeo lên cổ, cảm thấy mỹ mãn, không ngờ không đi tìm thứ khác nữa.

Tả Từ và Xích Bích giống như là cụ bà đến siêu thị đang hạ giá vậy, đều tự cầm một cái túi, ra sức bỏ đồ vào.

Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng vó ngựa ầm ầm, nghe động tĩnh thì ít nhất cũng là mấy ngàn người.

Bốn người cùng ngẩng đầu, dừng chân.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)