Phân thân của Lý Ngư, có năng lực cảm giác giống như hắn.
Hiện tại chết một, nhưng Lý Ngư lại không biết là gặp phải công kích gì.
Hiện tại hắn có chút khẩn trương rồi, đứng yên tại chỗ, cảm nhận phân thân khác.
Đột nhiên, phân thân ở góc đông bắc lại tiêu tan tại chỗ, hóa thành một đống cỏ.
Bạch Mao đứng trên bả vai Lý Ngư, thương thế của hắn được Lý Ngư chữa khỏi tám thành, hiện giờ đang chậm rãi khôi phục pháp lực.
Huyền Hồ có cảm giác vô cùng linh mẫn, đây là dị chủng của Phiếu Miểu Phong, đến từ ngoài tam thập cửu trọng thiên.
Mắt Lý Ngư mở ra, tay chỉ một cái ở tại chỗ, từ dưới chân hắn vẽ ra một vòng thổ linh.
Rầm một tiếng, dưới trào ra sương mù mắt thường khó có thể nhìn thấy, thổ địa phía dưới cỏ dại hiện ra màu đỏ tươi.
Những huyết thủy này vô cùng hôi thối, tỏa ra mùi cực kỳ tanh nồng, khiến người ta buồn nôn.
Bốn trảo của Bạch Mao tóm lên trên vai Lý Ngư, đứng thẳng dậy, lông trắng trên người đón gió bay phần phật, cả người tỏa ra một đạo thanh quang.
Trong ánh mắt hắn biến ảo ra một tinh trận bát giác, tinh trận bắn ra một đạo quang mang màu đỏ thẫm, sau khi rơi xuống đất liền hóa thành một quang quyển hình lưới.
Tả Từ tay mắt lanh lẹ, thấy rõ sương trắng dưới lòng đất, lớn tiếng nói:
- Dùng vu lực ngăn cách, cẩn thận nguyền rủa.
Lý Ngư vội vàng thôi động đạo kinh mạch thứ hai trong cơ thể, dùng Vu linh chi lực màu lam ngưng kết ra một đạo quang thuẫn bao bọc bốn người ở trong đó.
Sương mù bị ngăn cách ở bên ngoài, Tả Từ lau trán, nói:
- Nguyền rủa của Mậu Lăng đúng là không chỗ nào không có.
Hắn vươn tay ra vạch một cái, xé rách thời không, đưa bùn đất mang theo máu dưới chân đi.
Bạch Mao thu hồi pháp lực, mắt khôi phục bình thường, cười ha ha nói:
- Nguyền rủa vô dụng, Mậu Lăng này lấy gì ra mà chống đỡ được bản vương.
Nê nhân của Lý Ngư đã đào ra một địa đạo, nghe thấy những lời này, Lý Ngư bĩu môi, thầm nghĩ khi làm đại sự, tốt nhất đừng kêu gào khoe khoang, nhất là đừng giống như Bạch Mao.
Khi đào được một nửa, trong địa đạo lộ ra một đồ án mặt quỷ đỏ sẫm.
Lý Ngư cười nói:
- Chính là thứ này nguyền rủa ngươi.
Bạch Mao thấy thứ này liền ngây ra, vung móng vuốt nói:
- Mau đuổi đi.
Tượng đá mặt quỷ đột nhiên tự chuyển động, cột đá phát ra thanh âm rầm rầm, chậm rãi xoay tròn, tam giác ở giữa hình tròn nhếch về phía trước, giống như một cái miệng đang cười to, khi nó quay lại, khóe miệng cong xuống lại giống như biểu cảm đang khóc.
Từ trong mắt của tượng đá, máu tươi phun ra, máu càng lúc càng nhiều, chính là mùi khó ngửi vừa rồi.
Một nữ thể yêu diễm từ trong vũng máu bò lên, máu tươi thuận theo tóc của nàng ta chảy qua khuôn mặt đã mơ hồ không rõ đó, bỗng nhiên nàng ta hất tóc dài, máu bắn tứ tung.
Lý Ngư đã có kinh nghiệm rồi, hắn đã mở ra toàn bộ chu thiên của Vu linh chi lực, không che giấu con át chủ bài này của mình nữa.
Ngón tay vạch trên không trung, nếu có Vu sư của Vu Thần Điện ở đây, khẳng định sẽ quỳ xuống hô to thần tích, tưởng là Vu Thần hàng thế.
Vu lực của Lý Ngư, tức thì hàng phục nữ thi này, nàng ta phủ phục dưới đất, tuy đã chết mấy trăm năm, nhưng thi thể vẫn giữ sự sùng bái và sợ hãi nguyên thủy nhất đối với Vu Thần.
Lý Ngư nhìn nhìn, nữ thi này lộ ra vẻ mặt đau khổ, lông mày dài giống như cánh nhướn lên, trong ánh mắt ẩn tàng một tia thảm thiết.
- Khi nàng ta còn sống, bị người ta hiến tế, dùng người sống để huyết tế thành nguyền rủ, trở thành cơ quan trông cửa nơi này.
Tả Từ rất hiểu biết về Vu cổ chi thuật, thở dài, chậm rãi nói.
- Ác quá.
Đáy lòng Lý Ngư có chút trắc ẩn.
Bạch Mao cười lạnh nói:
- Giống như nàng ta, sợ rằng còn mấy trăm người nữa.
Tả Từ lắc đầu, nói:
- Nếu ta đoán không sai, đây là Xà Bàn Hóa Huyết Trận, chắc là tế sống ba ngàn nữ vu sư có vu lực, chính là trận pháp chí âm trong thiên hạ, uy lực gần với Chí Âm Chi Thể.
Trong lòng Lý Ngư cảm thấy chua xót, hắn dùng vu lực, chậm rãi xóa đi nguyền rủa này. Nhìn nữ thi phủ phục dưới đất, Lý Ngư dùng phương thuật đạo gia, siêu độ nàng ta.
Đột nhiên, nữ thi trên mặt đất lộ ra vẻ mặt giải thoát, nhìn Lý Ngư một cái, một dòng sinh hồn chậm rãi thăng thiên.
- Hiến tế thế nào?
- Lúc phụ nhân sinh con mà chết, dương khí cung cấp cho thai nhi, âm khí trong cơ thể là thịnh nhất. Lúc này mổ bụng dùng nghi thức hóa đi thai nhi của nàng ta, mẫu tính của Vu sư sẽ sinh ra oán hận dày đặc nhất, dùng oán hận làm vật dẫn, hạ chú thành cổ, chính là nguyền rủa mà Bạch Mao trúng phải.
Trong lòng Lý Ngư lạnh toát, cũng chính là dùng ba ngàn nữ vu sư có mang thai, hơn nữa còn phải mang nam thai.
Có thể tưởng tượng, nữ vu sư bởi vậy mà chết không chỉ có ba ngàn.
Tả Từ thấy sắc mặt của hắn có biến, cười khổ nói:
- Đại hán chinh phục Bách Việt, bắt làm tù binh mấy trăm vạn phụ nữ và trẻ em, trong đó đủ dòng họ vu cổ. Trong những người này, nam đồng thì bị thiến cho vào cung, nữ đồng thì được ban cho nô bộc quý nhân. Về sau hoạn quan họa loạn Đại Hán, trong đó cũng có những dị tộc này.
- Đây chỉ là Bách Việt, nơi Đại Hán chinh phục, không chỉ có một Bách Việt. Còn có Triều Tiên, Đại Uyển, Hung Nô, Lâu Lan... Trong đó Lâu Lan phản kháng quá kịch liệt, cơ hồ bị giết sạch, trong quân Hán có người thi pháp, thôi động cát vàng đầy trời thổi quét, chôn toàn bộ cổ thành Lâu Lan dưới cát vàng.
Lý Ngư rất hiểu đoạn lịch sử này, trong sách cổ của Đại Tướng Quốc Tự cũng có ghi chép.
Khi đó Đại Hán vừa khôi phục nguyên khí, dị tộc chung quanh thường xuyên xâm phạm biên cảnh.
Bọn họ giết người cũng không ít hơn quân Hán, người Hán ở biên cảnh giống như con mồi, cứ cách mấy tháng sẽ bị tàn sát.
Thời Võ Đế, Đại Hán tích tụ đủ lực lượng mới nhất nhất phản kích.
Lý Ngư siêu độ nữ thi, huyết thủy trên mặt đất cũng biến mất, mùi tanh hôi chậm rãi tản đi.
Bạch Mao nhận định vu lực của Lý Ngư có thể ngăn cách nguyền rủa, liền đứng trên vai hắn, một bước cũng không chịu dịch chuyển.
Hắn là người từng ăn quả đắng, sợ nhất chính là nhưng nguyền rủa này.
Sau khi phá cột đá, khí lưu cường đại từ đáy giếng dâng lên, tiếng gió kịch liệt gào thét bên tai, khiến người ta cơ hồ là không thể hô hấp.
- Từ đầu gió đi vào là có thể tiến vào lăng mộ.
Tả Từ lớn tiếng nói.
Lão già này không biết đã thăm viếng bao nhiêu lăng mộ của vương hầu tướng tướng, rõ ràng là vô cùng chuyên nghiệp.
Lý Ngư tận lực giãn tứ chi, ở phía dưới hắn, Bạch Mao tỏa ra thanh quang thuẫn, đội gió hạ xuống, không hề có áp lực.
Tả Từ nói không sai, đi qua vòng xoáy khí này, khí lưu từ đáy giếng dâng lên đột nhiên biến mất, thế hạ xuống của mọi người đột nhiên gia tốc.
- Gió mẹ gì thế?
Lý Ngư hùng hùng hổ hổ, gió này tới đột nhiên, đi cũng đột nhiên.
Hắn còn chưa nói xong, đột nhiên cỗ gió đó lại tới nữa, có điều lần này là hút vào trong.
Lý Ngư tế ra quang thuẫn chống cự lực hấp dẫn, hắn bám lấy vách tường, trước mắt sáng tỏ thông suốt.
Trong giếng sâu của địa đạo, một con Thổ Long to lớn đang nằm đó, vòng xoáy vừa rồi chính là nó đang hít thở.
Kích thước của thứ này hơn xa sức tưởng tượng của Lý Ngư, chỉ là một sợi râu rồng dưới cằm cũng dài tới mấy trăm mét, giống như là thác nước vậy.
Thứ này chắc chiếm cứ toàn bộ Mậu Lăng, chỉ là đầu rồng đó đã to bằng gò núi.
- Trong cái giếng này có một con rồng?
Lý Ngư nhìn quái vật lớn trước mắt, nhăn mũi nói,
- Sao không nói sớm?
Bạch Mao tức giận nói:
- Lần trước không có đại sư phong thuỷ như ngươi, chúng ta không đụng phải thứ này, hơn nữa không phải chỉ là một con rồng thôi à, có gì mà phải sợ.
Sắc mặt Tả Từ thì ngưng trọng, lần trước bọn họ bại lui từ chỗ nguyền rủa ở cột đá, hơn nữa là thương vong thảm trọng.
Lần này dựa vào Vu linh chi lực, đột phá cột đá, lại gặp cự long trong giếng.
- Xem ra lưu truyền trên phố không sai, sau khi Ngũ Trảo Kim Long chết, tuôn ra là bảy đạo khí mạch Nhân Hoang, không phải là sáu đạo.
Tả Từ nói.
- Có ý gì?
Lý Ngư ngơ ngác nhìn cự long trước mắt, rất rõ ràng nó vẫn đang ngủ say, nhưng không biết lúc nào sẽ tỉnh lại.
- Bởi vì nơi này còn có một đạo...