Đại Đường, Hàm Dương, Ngũ Lăng Nguyên.
Nơi này hiệp khí rất thịnh, xuất hiện nhiều hiệp khách.
Lý Ngư thả bạch mã của mình ra chung quanh, vỗ bờm nhỏ giọng nói:
- Có người tới thì hí to lên.
Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử nhàn nhã nhấc chân, không biết nghe có hiểu hay không.
Lý Ngư nhìn hoang dã mênh mông bát ngát trước mắt, bấm ngón tay nói:
- Nhìn từ phong thuỷ, nơi này dựa núi tựa nước, có thể nói là thiên hạ nhất tuyệt.
- Còn cần ngươi nói à?
Bạch Mao nhìn một cái xẻng, nói:
- Đừng nhiều lời nữa, thăm dò cửa vào trước đã, thời gian qua lâu, ta cũng quên mất rồi.
Ai cũng biết phía dưới Mậu Lăng có vô số bảo vật, nhưng ở nơi này lại một người cũng không có.
Thậm chí Đại Đường cũng không phái người đến trông giữ, bởi vì trải qua vô số bài học đẫm máu, mọi người đều biết một đạo lý, nơi này ai tới người đó chết.
Dần dà, Mậu Lăng không có người trông giữ, đã trở nên vô cùng hoang vắng.
Hai bên là kiến trúc và người đá loang lổ, vẫn đang kể ra sự huy hoàng trước kia của nó.
Tả Từ cầm một cây gậy, gạt cỏ dại ra, nói:
- Cẩn thận một chút, nơi này trường kỳ không có ai đến, đã dưỡng ra một số thứ thiên kì bách quái.
Lý Ngư nhìn đội ngũ của mình, thầm nghĩ trong lòng, chẳng lẽ còn có thứ gì kỳ quái hơn các ngươi à.
Đi chưa được vài bước, Lý Ngư đột nhiên nhíu mày, nghe thấy tiếng loạt xoạt.
Có thanh âm, nhưng không có khí tức, hoặc là nói Lý Ngư không cảm nhận được khí tức của chúng.
Hắn sờ sờ đầu, cười hỏi:
- Các tiền bối, có phát giác ra có người đang ở gần không?
Bạch Mao nhảy đến trên vai Lý Ngư, lười biếng nói:
- Còn chưa tiến vào mà, sợ cái gì.
- Ổn thỏa vẫn tốt hơn.
Lý Ngư nói xong, ngón tay khẽ động, bố trí trận pháp loại nhỏ ở chung quanh.
Hắn cứ đi một bước, lại lưu lại một tàn ảnh ở tại chỗ, sau khi hơi dừng lại thì chính là một phân thân.
Sau bước bước, lưu lại bảy phân thân, đi đến bảy phương hướng còn lại.
Xích Bích giống như một chiếc lá cây trong gió, thỉnh thoảng lại chuyển động một vòng trong không trung, nàng ta cười dài hỏi:
- Tiểu Thánh Nữ đó thế nào rồi?
Mặt Lý Ngư đỏ lên, nói:
- Nàng ta á, tình đầu ý hợp với ta.
Tả Từ cười nói:
- Có phải ngươi lại có pháp bảo lợi hại gì không, bằng không thì chính là ăn được thiên tài địa bảo gì đó, nếu không đã sớm nên nổ tan xác mà chết rồi.
Lý Ngư nghĩ lại mà sợ, Tả Từ nói không sai, tình huống ngày đó đúng là vô cùng hiểm nghèo.
Nếu không phải có Phong Nguyệt Bảo Giám, mình thật sự là không chống đỡ được.
Phong Nguyệt Bảo Giám là thứ tốt, có thể trưởng thành thì không nói, còn là bản chuyên dụng của Đại lương hiền sư.
Người khác cầm vào, căn bản không có tác dụng gì, nhiều nhất chỉ làm một pháp bảo trữ vật.
Xích Bích cười cười bay đến sau lưng Lý Ngư, nói:
- Bảo bối lớn nhất của Vu Thần Điện, tới cùng lại rơi vào miệng của ngươi.
Lý Ngư nói:
- Đúng rồi, mấy ngày trước ta nhìn thấy Mã Ôn, hắn hiện tại đi theo Kim Thiền Tử, nói là muốn đánh đến Tịnh Thổ phía tây, Hoa Quả Sơn nhà mình bị người ta họa hại cũng không quản.
- Bật Mã Ôn?
Xích Bích không hiểu ra sao.
Bạch Mao cười lạnh nói:
- Nàng ta hiện tại đã quên hết rồi, ngươi nói cũng vô dụng.
- Kim Thiền Tử khôi phục toàn bộ pháp lực nhanh như vậy à?
Tả Từ nói:
- Lần này hình như hắn có chút nóng vội.
Bạch Mao bực mình nói:
- Kệ bọn họ, cứ nhìn dưới chân mình thôi, lần này chúng ta không thể khinh thường được đâu.
Ánh mắt Lý Ngư khẽ động, Bạch Mao từng lúc đi tới Mậu Lăng liền lộ ra rất nóng nảy.
Bình thường hắn không phải thế này, nói tới chuyện xui xẻo của người khác, dù không liên quan tới hắn cũng vui cả buổi sáng.
Xem ra lần trước đến Mậu Lăng trộm mộ, đã giày vò hắn không nhẹ, dẫn tới đến bây giờ vẫn nghĩ lại mà sợ.
Lý Ngư thầm đề cao cảnh giác, sự nguy hiểm của Mậu Lăng, có thể còn vượt quá tưởng tượng của mình.
Nhưng đã có thể thuyết phục được hai tên giảo hoạt này đi cùng, chứng tỏ là có cơ hội, chỉ là phiêu lưu và kỳ ngộ luôn cùng tồn tại mà thôi.
Mình có lý do không thể không đến, bọn họ thì có bảo vật mà mình ngấp nghé.
Hán Võ Đế chôn cùng quốc khố thời kì cường thịnh của Đại Hán với mình, lại không biết, đây là uy hiếp lớn nhất đối với mộ địa của hắn.
Sau khi hắn chết, những bảo vật đó có dùng được không thì trước tiên không nói, lại dẫn tới không biết bao nhiêu người muốn đến thăm dò Mậu Lăng.
Đi đến gần một đồi cao, Bạch Mao đột nhiên bảo mọi người dừng lại.
- Nơi này, hình như chính là hành lang lúc trước ta đào.
Lý Ngư xua tay nói:
- Không được, đây là một tử vị.
- Dồn vào chỗ chết rồi sau đó sống lại.
Bạch Mao nói:
- Ngươi rốt cuộc có hiểu hay không?
Lý Ngư không để ý đến hắn, kiên trì nói:
- Từ nơi này tiến vào, tám thành sẽ giẫm lên vết xe đổ, các ngươi cứ tin ta, đi theo ta.
Lý Ngư vô cùng tín nhiệm đối với phương thuật của mình trước kia, cái trò trộm mộ này, ngươi nên tin một phương sĩ, chứ không phải là Huyền Hồ.
Cho dù tu vi của hắn thông thiên, phương sĩ này chỉ là đoán mệnh xem phong thuỷ.
Nhưng chuyên nghiệp chính là chuyên nghiệp, khác nghề như cách núi, lăng tẩm của Võ Đế, tất nhiên là phải phù hợp với phong thuỷ.
Nơi này không biết có bao nhiêu người nhìn chằm chằm, nếu ngươi dám chọn một chỗ phong thủy không tốt cho hắn, khẳng định sẽ bị tố giác rồi sau đó là diệt môn.
Cho nên Lý Ngư kết luận rằng, Mậu Lăng này là dựa theo phong thuỷ mà xây một cách nghiêm khắc, người tuyên chỉ cho nơi này, tất nhiên là quy củ, hoàn toàn dựa theo phong thuỷ mà làm, không có một chút sai lệch.
Bọn họ thà chết sớm một chút, cũng sẽ không mạo hiểm.
Tính tình của Võ Đế lúc tuổi già, chính là đa nghi hiếu sát, không biết có bao nhiêu thuộc hạ khi xưa bị hắn chém đầu.
Bạch Mao lẩm bẩm nói vài câu, cũng không kiên trì nữa, theo Lý Ngư đi tới dưới một cây hòe.
Lý Ngư nhìn thấy một đóa hoa nhỏ tươi tắn dưới tàng cây, cúi đầu ngửi một chút, nói:
- Nơi này đã sinh ra một gốc Thất Tinh Hoa, hoa này rất hút nước, gặp nước là thịnh. Ta thấy nơi này không đặt quá nhiều cơ quan, để tránh phá hủy phong thuỷ, phía dưới có lẽ chính là một sơ hở.
Tả Từ gật đầu nói:
- Có chút đạo lý.
Xích Bích tìm một chút, hạ xuống đất.
- Vậy còn chờ cái gì, đào thôi.
Lý Ngư lắc đầu, ngón tay hắn khẽ động, trên mặt đất có hai nê nhân bò lên.
Nê nhân rung rung người, chui vào trong đất, qua chừng nửa khắc, Lý Ngư nói:
- Quả nhiên, nơi này ngay cả hành lang cũng không có. Chúng ta từ nơi này đi vào, có thể vòng qua rất nhiều cơ quan.
- Đi bớt đường như vậy, không biết sẽ bỏ lỡ bao nhiêu bảo bối.
Tả Từ chép miệng nói.
Lý Ngư bĩu môi, nói:
- Tinh hoa thực sự đều ở bên trong, lấy được một kiện cũng bằng tất cả trên đường đi cộng lại, chút tính toán này chẳng lẽ tiền bối cũng không hiểu được à?
Bạch Mao từ bả vai Lý Ngư nhảy xuống, gật đầu nói:
- Đúng vậy, ta chỉ cần một thứ.
Ngươi cũng chỉ cần một thứ?
Lý Ngư có chút sợ hãi, hỏi:
- Là gì?
Bạch Mao cười nói:
- Cửu Dật của Võ Đế.
Hán Võ Đế có chín con ngựa báu: Phù Vân, Xích Điện, Tuyệt Quần, Dật Phiếu, Tử Yến Lưu, Lục Ly Thông, Long Tử, Lân Câu, Tuyệt Trần, hiệu là Cửu Dật.
Hắn quý Cửu Dật giống như tính mạng, cuối cùng sai người dùng Cửu Thiên Huyền Ngọc làm thành Cửu Dật, chôn theo trong mộ.
Cửu Thiên Huyền Ngọc đó, là ngọc thạch quý giá nhất thế gian, từ Phiếu Miểu Phong ngoài tam giới thu thập về.
Lý Ngư nghe nói, loại Huyền Hồ như Bạch Mao, cũng là dị chủng đến từ Phiếu Miểu Phong, hắn khẳng định là biết rõ thứ này có tác dụng gì hơn người khác.
Tả Từ nói:
- Các ngươi đều chỉ cần một thứ, vậy ta sẽ không khách khí, ha ha ha.
Xích Bích từ trước người hắn bay ra,
- Vậy ta thì sao.
- Còn lại hai ta mỗi người một nửa.
- Thành giao!
Mấy người còn chưa tiến vào đã bắt đầu chia của, Lý Ngư thầm nghĩ đáy lòng, mọi người đều rất vui vẻ, không tồi.
Đột nhiên, mi tâm hắn nhíu lại, đứng yên tại chỗ.
Bạch Mao cảm thấy sự khác thường của hắn, hỏi:
- Tiểu tử, sao ngươi không động đậy.
- Một phân thân của ta ở góc đông nam bị kích sát rồi.