Lâm Đại Ngọc nhìn tiên sơn trước mắt, chung linh dục tú, vô cùng khí phái.
Kiến trúc trong núi quy mô và hào hùng, không thể dùng một lời để tả được sự cường đại của sư môn.
Trong lòng Đại Ngọc thầm khuyến khích, thì ra Ngư ca ca lợi hại như vậy, người trong sơn môn này đều là các tu sĩ, ta không thể để bọn họ xem thường.
Trương Tam Phong đưa nàng ta tới đại điện, cười bảo:
- Được rồi, ngươi ở đây chờ Phan cô nương, nàng ta chính là Đại sư tỷ của ngươi.
- Đại sư tỷ...
Đại Ngọc nghiêm túc gật đầu, vô cùng nhu thuận đáng yêu.
Đột nhiên bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân, vô cùng dồn dập.
Lâm Đại Ngọc theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy ở cửa có hai tiểu tỷ tỷ đang chạy tới, bọn họ nắm tay nhau vô cùng thân thiết.
Nàng ta lập tức nhìn thấy Phan Kim Liên, cảm thấy có chút quen mắt, cảm giác đó giống như lần đầu tiên nhìn thấy Lý Ngư vậy.
Tuy không quen thuộc như Ngư ca ca, nhưng nhìn thấy nàng ta cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Phan Kim Liên cười nói:
- Đây là tiểu sư muội của chúng ta à?
Triệu Phúc Kim gật đầu thật mạnh.
- Xinh đẹp quá.
Phan Kim Liên đi đến trong điện, cầm tay Lâm Đại Ngọc, tuy là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng lại rất tự nhiên với nhau.
Chỗ vào tay mềm mại man mát, cùng là nữ tử, Phan Kim Liên vẫn rất hâm mộ da của Lâm Đại Ngọc, trêu đùa nói là băng thiết ngọc cốt.
Lâm Đại Ngọc rất nhanh liền dung nhập vào trong tiểu tỷ muội các nàng, Phan Kim Liên cũng có ơn dùng thủy linh cứu trị đối với nàng ta, tuy rất ít, nhưng cũng xem như là có liên quan tới nhau.
Giáng Châu Tiên Thảo là có linh tính nhất, là Tiên Linh của Li Hận Thiên, người có liên quan tới nàng ta, nàng ta đều không thể quên được.
Triệu Phúc Kim lại là tính tình người gặp người thích, không ai có thể ghét tiểu Đế Cơ này, sự hồn nhiên thiện lương của nàng ta là mang theo thần tính.
- Đi, ta dẫn ngươi tới sơn môn dạo một vòng.
Ba tiểu tỷ muội, du ngoạn ở Chính Kinh Môn, nói cười líu ríu, giống như ba con chim vàng anh nhỏ.
Khi đi đến hậu sơn, Hương Lăng đang đả tọa trong lương đình nghe thấy thanh âm liền lén lút nhìn tới.
Nàng ta nghiêng đầu, hỏi:
- Tiểu cô nương bên cạnh Liên nhi là ai thế, sao trước kia chưa từng thấy.
Ở bên cạnh nàng ta, Tiết Bảo Sai mở mắt ra nhìn, kinh thán:
- Tiểu cô nương đẹp quá.
Hương Lăng cười nói:
- Chúng ta cũng đi chơi đi.
Tiết Bảo Sai lườm nàng ta một cái,
- Mau tu luyện đi, chúng ta vốn nhập môn muộn hơn người khác, tư chất cũng không phải tốt nhất, mỗi ngày đều nghĩ tới chơi, lúc nào mới có thể bắt kịp người ta.
Hương Lăng thè lưỡi, thầm nghĩ trong lòng, Bảo Sai tỷ tỷ còn nghiêm khắc hơn cả sư phụ.
Kể ra, sư phụ đi đã lâu rồi, mình thỉnh thoảng lại có chút nhớ hắn.
- Không biết lúc nào sư phụ mới về...
Bảo Sai không để ý tới nàng ta, tiếp tục đả tọa tu luyện.
...
Trường An, điện Thái Cực.
Viên Thiên Cương nhìn bệ hạ trên long ỷ, sắc mặt hắn không dễ coi lắm. Vừa rồi còn một mực đi tới đi lui, sau khi ngồi vào long ỷ lại cả nửa ngày vẫn không nói gì.
Trường Tôn Vô Kỵ đứng dậy, hơi cúi người, nói:
- Bệ hạ, có cần phái người đuổi theo tra xét...
Lý Thế Dân xua tay, nói:
- Miễn đi. Chỉ cần hắn giải quyết được chuyện nữ hoàng đế, đã là một chuyện tốt đối với Đại Đường rồi. Con người không thể lòng tham không đáy, lợi ích gì cũng để chúng ta tự mình chiếm lấy, vậy là không có khả năng.
Tuy hắn rất muốn có khí mạch Nhân Hoang, nhưng Lý Thế Dân không phải một người không biết lấy hay bỏ.
Khí mạch Nhân Hoang đã không lấy được, như vậy nó có thể phát sáng phát nhiệt ở Đại Tống, thật sự nâng đỡ một nữ hoàng đăng cơ, cũng là một chuyện vui.
Hơn nữa căn cứ vào quẻ tượng của Khâm Thiên Giám, một đạo khí Nhân Hoàng này là âm tính duy nhất trong sáu đạo, phải là dùng ở trên người nữ nhân.
- Gom đủ sáu đạo, khó như lên trời, một khi đã như vậy, có được một đạo cũng không có lợi ích gì. Nếu tương lai có con cháu hùng tài đại lược hơn xa trẫm, như vậy sẽ là lúc Đại Đường quật khởi, nhất thống lục triều. Nếu không, trẫm giúp bọn họ lấy được một đạo, cũng là hoài bích có tội, ngược lại càng dễ khiến Đại Đường trở thành cái đích cho mọi người nhắm vào.
Phòng Huyền Linh cười nói:
- Bệ hạ có lòng dạ kiến thức như vậy, đúng là phúc của Đại Đường ta.
- Rút binh mã ở biên cảnh Đại Tống về, chủ tướng điều tới gần Kinh Châu, trẫm luôn cảm giác nơi đó sắp bùng nổ đại chiến.
Lý Thế Dân nghiêm giọng nói.
Trực giác của hắn luôn rất chuẩn, trước khi thời đại lục triều mở ra, trong đoạn năm tháng chư hùng hỗn chiến đó.
Lý Thế Dân và Hoàng đế khai quốc Đại Minh Chu Nguyên Chương được công nhận là hai người biết đánh giặc nhất.
Cho nên đối với chuyện điều động binh mã, bình thường ở Đại Đường là Lý Thế Dân đã lên tiếng, các đại thần đều sẽ không có dị nghị.
Lần này là ngoại lệ, Trường Tôn Vô Kỵ nói:
- Xếp cả Tần Quỳnh và Lý Tĩnh ở vùng Kinh Tương, liệu có quấy nhiễu tới nước láng giềng không.
Thế cục quá phức tạp, Đại Đường hiện giờ là quốc lực cường thịnh nhất, rất nhiều người đều muốn tọa sơn quan hổ đấu, đừng tùy tiện hạ cờ.
Bởi vì với thể lượng của Đại Đường, nếu tùy tiện hạ cờ, rất có thể sẽ bức ba quốc gia khác thành đồng minh.
Dẫu sao một đám người đánh nhau, mọi người khẳng định là phải liên thủ trừ ngay người mạnh nhất, như vậy ai cũng có cơ hội, chứ không phải một nhà độc đại.
Lý Thế Dân cười nói:
- Động tĩnh của Tào Ngụy gần đây hơi lớn, cái nắm xương già Tào Tháo này có thể sẽ không chịu ngồi yên. Một khi Kinh Châu khai chiến, rất có khả năng là đại chiến quy mô Xích Bích, đến lúc đó chiến cơ lướt qua, há có thể do dự không lên.
- Bệ hạ cao kiến.
...
Hơi nước mờ mịt tràn ngập Giang Thiên.
Trong nước, Lý Ngư khoanh tay mà đứng, vốc thủy linh trong sông, chữa thương cho Bạch Mao.
Lần trước hắn giấu nghề, Bạch Mao cũng không quá chờ mong, bởi vì hắn biết vết thương của mình rất lợi hại, Lý Ngư không nhất định có thể chữa được.
Lần này Lý Ngư tự mình vỗ ngực đảm bảo, trong lòng Bạch Mao cũng có chút chờ mong, theo lý thuyết hắn bị thương tới bản nguyên, là rất khó phục hồi, nhưng hắn nguyện ý tin Thái Bình Đạo.
Bởi vì pháp thuật của đạo này hoàn toàn khác với đạo khác, là tự thành một hệ thống, hơn nữa thường thường có thể làm được cái mà người ta không làm được.
Hắn ngoan ngoãn tựa vào mặt sông, bốn chân đều quấn lấy một đạo Thủy linh chi lực, linh lực màu lam nhạt vờn quanh thân thể của hắn, sau đó chậm rãi tiến vào.
Lý Ngư giật nảy mình, luân đài này có khác biệt rất lớn với sau luân đãi trước kia hắn từng thấy.
Trong cơ thể Bạch Mao, luân đài cuồn cuộn như vũ trụ, căn bản không tìm được giới hạn.
Luân đài, đại biểu cho độ cao hắn từng đạt tới, bởi vì nơi này là không thể nghịch chuyển.
Nhưng trên kinh mạch của Bạch Mao, có nhiều chỗ tổn thương, có chỗ thậm chí đã đứt.
Kinh mạch của tu sĩ bình thường là ba mươi sáu chu thiên, trong cơ thể Lý Ngư bởi vì có Vu linh chi lực, tất cả có bảy mươi hai chu thiên.
Trong cơ thể Bạch Mao, kinh mạch phải tới mấy vạn, hợp thành một đại chu thiên, rối rắm huyền diệu, nhưng không thông thuận lắm.
Trước khi hắn bị thương, rốt cuộc là tồn tại gì.
Lý Ngư chỉnh đốn tâm thần, đánh ra một Âm Dương Đồ vào trong khí hải của Bạch Mao.
Âm Dương Đồ tỏa ra Ngũ hành chi lực, bắt đầu tu bổ kinh mạch của nó, ngũ hành tương sinh tương khắc, dưới Âm Dương Đồ đạt tới một sự cân bằng.
Thủy linh chi lực, nhận được sự bảo vệ xung quanh của bốn cái khác, thuận theo kinh mạch của Bạch Mao, chậm rãi chảy.
Lý Ngư nhắm mắt lại, ngồi xuống mặt sông, thở hắt ra một hơi.
Đây là một công trình to nặng, nếu có thể chữa khỏi cho Bạch Mao, đối với mình mà nói, lợi ích có được cũng không phải là ít.
Lý giải đối với Thanh Lĩnh Thư, sự nắm chắc đối với ngũ hành của hắn, ít nhất cũng sẽ đi lên một cấp bậc.
- Tiền bối, ta sắp bắt đầu đây.