Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 390: Gặp nhau

Chương Trước Chương Tiếp

Dưới một cây dương bình thường, đốt một đống lửa trại.

Hỏa quang lấp lánh vào ban đêm, tình cờlại có gió thổi qua, nhưng dường như không thổi vào được.

Ngọn lửa ngay cả một chút dấu vết đung đưa cũng không có, rất rõ ràng là có người đã bày ra kết giới.

Ở vùng hoang vu dã ngoại này, còn bày ra kết giới sợ người ta nghe lén, có thể thấy được người trong đây cẩn thận tới mức nào.

Trên mửa trại, dùng giá đỡ một cây gậy gỗ, bên trên treo một con thỏ hoang đã được nướng vàng óng ánh.

Mỡ nhỏ xuống lửa, mùi thơm tỏa ra.

Dưới tàng cây có hai người một con hồ ly đang ngồi, trong không trung là một tiểu nữ quỷ bồng bềnh.

Nếu nói lục triều cừu nhân của ai nhiều nhất, vậy bốn người việc nhân đức không nhường ai này có khả năng sẽ ôm cả top 4.

- Hừ.

Bạch Mao cười lạnh một tiếng, đôi mắt hồ ly nheo lại, dúm lông đen ở trán không biết từ lúc nào đã biến thành bộ dạng hoa mai.

- Ta cho dù là ăn cứt cũng không tới Mậu Lăng.

Bạch Mao nói xong, một cơn gió thổi qua, thổi lông đen ở trán hắn bồng bềnh theo gió, ánh mắt vô cùng u buồn, rõ ràng là nhớ tới cố sự không hay.

- Mậu Lăng mà ngươi cũng dám đi à?

Xích Bích nói.

Ngay cả Xích Bích cũng biết Mậu Lăng là không đi được.

Lý Ngư tức giận nói:

- Ngươi là quỷ rồi, còn sợ lăng mộ?

Xích Bích lượn một vòng trong không trung, tựa vào trên lưng Lý Ngư, nói:

- Đó là mộ bình thường à, đó là Mậu Lăng, mộ của Võ Đế cũng dám đào, chỉ có đồ ngốc mới đi.

Hai người một hồ ly ở đây, sắc mặt đều có chút khó coi.

Trừ Xích Bích ra, hai người bọn họ đều từng tới rồi, ai đi đều là đồ ngốc trong miệng Xích Bích.

Nhất là Bạch Mao, ở Mậu Lăng bị thương cho tới bây giờ vẫn chưa khôi phục, thậm chí còn bị người bắt về Bắc Đấu Ti, giam giữ mười mấy năm.

Bạch Mao xé một miếng thịt thỏ, Tả Từ lấy ra một bầu rượu, hai người ngồi ăn.

Lý Ngư ở bên cạnh, một miếng cũng không ăn, đúng là không có tâm tình đó.

Hắn ân cần quay con thỏ mới, cười bảo:

- Tả Từ tiền bối, ngươi nói gì đi.

Tả Từ uống một ngụm rượu, ăn tới miệng đầy dầu mỡ, nâng tay áo lên quệt một cái, nói:

- Lý Ngư nói không sai, tiểu đội này của chúng ta, hiện giờ đã hơn xưa rồi. Lần trước là chuẩn bị không đầy đủ, mới ăn quả đắng, Võ Đế thì làm sao, Mậu Lăng thì làm sao, có lợi hại tới mấy cũng chỉ là một phần mộ, theo ta thấy là lần này nên đi.

Bạch Mao lườm hắn một cái,

- Ngươi còn muốn đi.

Tả Từ nhe răng, cười nói:

- Cầu phú quỷ trong hiểm nguy, tiểu tử này đã học hết năm quyển Thái Bình Thanh Lĩnh Thư rồi, nói là có thể trị khỏi thương thế của ngươi.

Bạch Mao lập tức nhảy lên,

- Sao không nói sớm!

Lý Ngư cười nói:

- Ta nguyện ý thử một lần.

Trong lòng hắn thầm nghĩ, trước kia không cần dùng ngươi, việc gì phải nói?

Nếu trị khỏi sớm cho ngươi, ai cùng ta đi mạo hiểm như vậy nữa.

Đừng nhìn Lý Ngư ăn nói thoải mái, bản thân hắn cũng biết rõ hơn bất cứ ai, Mậu Lăng là nơi cửu tử nhất sinh.

Sau khi đi, có thể mang theo chút thương tích đi ra đã là rất may rồi.

Điều duy nhất có thể an tâm, chính là mình có vu lực thối thể, lại không sợ vu cổ, tỷ lệ sống sót đại khái có thể cao hơn một chút.

Lý Ngư hiện tại, mạnh nhất chính là điểm này, chỉ cần không thể miểu sát hắn, tất cả thương tổn đều là vô ích.

Chỉ cần còn một hơi thở, cẩu thả một chút là có thể khôi phục như lúc ban đầu.

Nói một cách thông tục thì chính là chịu đòn siêu cấp! Còn khá là trơn trượt.

Bạch Mao nghĩ nghĩ một chút, dùng sức cắn một miếng thịt, ném xương đi, lớn tiếng nói:

- Làm.

- Vẫn ta cũng đi.

Xích Bích lại vẽ ra một đường cong trong không trung, nói.

Đỉnh đầu bốn người dường như hỏa quang hừng hực tỏa ra, một tia tham dục khó có thể ức chế quấy phá trong đầu bốn người.

Nói không cần thì đều là giả, bốn người đều muốn kiếm chút lợi ích ở Mậu Lăng.

Miếng thịt béo Mậu Lăng này, không phải là béo bình thường.

Võ hoàng đế của Đại Hán, là một đỉnh phong của Nhân tộc, đế quốc của hắn càn quét tứ phương, cơ hồ là dọn sạch bảo vật tích lũy mấy đời của Lâu Lan, Bách Việt, Đại Uyển, Triều Tiên, Hung Nô.

Sau khi hắn chết, cơ hồ là chôn cùng cả quốc khố của Đại Hán, Mậu Lăng chính là một núi tàng bảo, biển tàng bảo.

Hơn nữa ngần ấy năm trôi qua, vẫn không ai có thể đi vào nửa bước, bên trong chắc vẫn nguyên vẹn.

- Được.

Lý Ngư đứng dậy vỗ vỗ mông, nói:

- Bốn người chúng ta liên thủ, trong thiên hạ có nơi nào mà không tới được.

Hắn vươn tay ra, Tả Từ vỗ lên đầu tiên, sau đó là một cái móng vuốt hồ ly nho nhỏ, cuối cùng Xích Bích cũng đặt vào.

...

Biện Lương, Chính Kinh Môn.

Theo chiến sự tây bắc dần dần kết thúc, rất nhiều trưởng lão trong môn đã quay về, sơn môn lại trở nên náo nhiệt.

Đám người Sử Tiến, Lý Tuấn đã trở lại, còn dẫn theo Lâm Xung, Vương Tiến.

Hai người đều không có nhà để về, lại thêm mọi người ý hợp tâm đầu, liền cùng ở lại sơn môn.

Những người này mỗi ngày đều ngao luyện thân thể, luận bàn võ nghệ, vui vẻ vô cùng.

Phan Kim Liên đứng trên tiểu lâu của Lý Ngư, tuy hắn đã rời khỏi rất lâu, nhưng trong phòng lại không có một hạt bụi.

Mỗi ngày Phan Kim Liên đều đến vẩy nước quét nhà, hôm nay nàng ta cũng vậy, mặc một thân yến phục, xắn tay áo, da thịt trắng nõn, tràn ngập ánh sáng.

Phía trước buộc tạp dề, mặc quần lụa, bọc lấy eo thon mông to, rất có cảm giác da thịt, nhất là khi cúi người, đường cong ở mông tròn trịa, có một sự đáng yêu riêng biệt của thiếu nữ.

Nàng ta cầm một cái chổi lông gà, đang làm việc, một tiểu nha đầu xách váy, từ lầu một rầm rập chạy lên lầu hai, vội vàng đẩy cửa vào một nhã gian, thở hồng hộc nói:

- Liên nhi tỷ, một sư muội tới.

- Sư muội nào?

Phan Kim Liên lau trán, khó hiểu hỏi.

- Lý Ngư ca ca lại giúp sư phụ chúng ta thu đồ đệ!

Hai má Triệu Phúc Kim đỏ bừng, lộ ra vẻ hưng phấn.

Phan Kim Liên nhíu mày, nói:

- Có đẹp không?

Biểu cảm của Triệu Phúc Kim rất khoa trương, vẽ một vòng lớn trong không trung,

- Có, đẹp lắm.

Tuy Phan Kim Liên bụng đầy tâm sự, vẫn bị nàng ta chọc cười.

- Xinh đẹp còn có dựa theo lớn nhỏ à, con bé ngốc này.

Nàng ta cởi bỏ tạp dề, buông tay áo, nói:

- Đi xem nào.

Triệu Phúc Kim kéo tay nàng ta, nói:

- Ta dẫn ngươi đi.

Phan Kim Liên hừ một tiếng, nói:

- Chậm đã, đợi một chút.

- Làm sao vậy?

- Bị toát mồ hôi, ta rửa mặt đã.

Nói xong nàng ta lắc mông, đi tới trước bàn của Lý Ngư, từ trong tủ lấy ra một cái hộp.

Bên trong có bột son, Phan Kim Liên nhìn gương.

Nàng ta nhìn mình trong gương, vô cùng hài lòng.

Để ta xem xinh đẹp tới mức nào.

Triệu Phúc Kim nâng má, ở bên cạnh buồn bực nói:

- Ngươi trang điểm làm gì, mọi người đều ở đó, náo nhiệt lắm.

Phan Kim Liên bất vi sở động, cầm lấy giấy hồng, môi kẹp lấy lại rồi nhấp một chút, hỏi:

- Bao nhiêu tuổi rồi?

- Còn nhỏ hơn ta.

Phan Kim Liên mặt mày hớn hở, đứng dậy, nhét hộp son vào tủ của Lý Ngư, nói:

- Sao ngươi không nói sớm, đi, đi xem.

- Hả? Ngươi không trang điểm nữa à?

Hai thiếu nữ xách váy, nắm tay chạy xuống lâu.

Phan Kim Liên cười duyên nói:

- Gặp tiểu sư muội, trang điểm làm gì.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)