Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 389: Thuyết phục

Chương Trước Chương Tiếp

- Mậu Lăng!

Cho dù đã sớm có chuẩn bị tâm lý, cũng biết tiểu tử này vô pháp vô thiên, nhưng nghe thấy hai chữ này, Tả Từ vẫn sợ tới mức nhảy cẫng lên.

- Không biết, không đi.

Lý Ngư vuốt ngón tay, vô cùng hồi vị, không hổ là một trong tứ đại mỹ nhân, vưu vật danh truyền thiên cổ.

Lý Ngư nhìn Tả Từ đang xù lông, nói:

- Có cần như vậy không, sợ tới mức tóc cũng dựng lên rồi kìa.

Mắt hắn đảo quanh, tiếp theo lại cười nói:

- Nhìn bộ dạng này của tiền bối, có phải đã từng tới một lần rồi không?

Tả Từ lắc đầu, hai tay đong đưa, nói:

- Không không, chưa từng tới.

Nhìn hắn bộ dạng này của hắn, khẳng định là từng tới rồi, hơn nữa cũng nếm qua đau khổ.

Chuyện Lý Ngư đã tự quyết định, có khó tới mấy cũng phải đi làm, bằng không trong lòng không yên, tu đạo cũng không thể an tâm.

Hắn gõ bàn, kiêu ngạo hô to về phía sau:

- Thượng trà, khát chết đi được.

Mành vén lên, Điêu Thuyền cầm một chén trà đi ra, nàng ta cắm chéo một cây trâm, là đêm qua Lý Ngư tặng, trên người ăn mặc mộc mạc hơn rất nhiều.

Nhưng xinh đẹp như vậy, cho dù là mày ngài bôi nhạt, cũng hoàn toàn không thể che giấu được, hơn nữa trong cử chỉ lại có thêm mấy phần phong tình linh vận.

Điêu Thuyền có chút ngượng ngùng nhìn Tả Từ một cái, người sau mỉm cười, Lý Ngư vẫy vẫy tay nói:

- Được rồi, ta và Tả lão đầu có lời muốn nói, ngươi ra sau đi.

Điêu Thuyền ngồi nghiêng trên ghế, mượn quần áo che, vươn tay ra dùng sức bấu vào cánh tay Lý Ngư một cái, sau đó cười cười gật đầu, thướt tha lui về nội thất.

Nguyền rủa tra tấn nàng ta nhiều năm, khiến nàng ta đau tới không muốn sống, lúc người lúc quỷ đã được loại trừ.

Cả người Điêu Thuyền giống như một lần nữa được sống lại, tuy có đau thương thất thân, nhưng tư vị trong đó cũng không phải không có lạc thú.

Lý Ngư không phải ba hoa, thuật phòng trung của hắn là từ Phong Nguyệt Chi Thần Cảnh Huyễn tự mình truyền thụ, hai người đã thí nghiệm vô số lần, lại khai phá ra tất cả tư thế có thể nghĩ đến.

Cho nên thuật phòng trung của Lý Ngư là rất có sức tưởng tượng và sức sáng tạo, Điêu Thuyền cho dù có xinh đẹp tới mấy, nói đến cùng cũng là tiểu quả phụ ở goá, đụng phải tiểu đậu phụ lãng tử trong hoa, đó chính là gặp phải Ma Chủ khắc tinh rồi.

Cả đêm phiên giang đảo hải, khiến nàng ta biến thành chết đi sống lại, ga giường cũng giống như bị mưa xối qua.

May mà Lý Ngư có thuật song tu xuất sắc, đồng thời thái bổ, hai người đều có được không ít lợi ích, bằng không hiện tại hai người bọn họ chắc đã nằm liệt trên giường, rất khó dậy được vào giờ này.

Tả Từ tức giận nói:

- Đây là có ý gì.

- Nhắc nhở ngươi một chút, ngươi đang nợ ta nhân tình đó, tối hôm qua ta thiếu chút nữa thì mệt chết, là nể mặt ai mà vất vả như vậy?

Tả Từ híp mắt, nói:

- Ngươi có phải hơi vô sỉ không, được tiện nghi còn khoe mẽ à?

- Không thể nói như vậy được,

Lý Ngư ghé tới, nói:

- Lần trước các ngươi ăn quả đắng, ta nghe nói Bạch Mao còn bị trọng thương, đến bây giờ vẫn chưa khôi phục. Nhưng lần này thì khác, có Thái Bình Thanh Lĩnh Thư của ta, ngươi nói với Bạch Mao, chỉ cần hắn nguyện ý theo ta đi một chuyến, ta chỉ cần một thứ, còn lại thì các ngươi cứ tùy tiện lấy.

- Thật à?

Tả Từ có chút động lòng, có Lý Ngư còn lại, chỉ cần không chết, thương tích gì cũng không cần lo.

Hơn nữa loại lăng mộ này, sợ nhất chính là nguyền rủa, nguyền rủa có mặt khắp nơi.

Để Lý Ngư đi trước, hắn là vạn cổ bất xâm, bách độc lui tránh, tỷ lệ thành công quả thật tăng nhiều.

Lại thêm pháp thuật xé rách thời không của mình, phối hợp với kỹ năng thiên phú của Huyền Hồ...

- Chúng ta đi tìm hồ ly, sau đó lại thương nghị một phen.

Tả Từ nói.

Những lời này vừa được nói ra, Lý Ngư biết thành công rồi, hắn uống một ngụm nước, cười nói:

- Ta biết tiền bối có quyết đoán, không phải là loại nhát gan.

Tả Từ nói:

- Mậu Lăng không tầm thường, ngươi không biết đấy thôi, lúc trước hồ ly không phải là bộ dạng kém tắm như hiện tại, khi đó hắn uy phong bát diện, đi đến đâu cũng là đi ngang, nhưng vẫn ăn quả đắng ở Mậu Lăng. Nơi quỷ quái đó rất tà môn, nhất là trong hành lang, các loại cơ quan, nguyền rủa, dị thú, độc trùng, đúng là khó lòng phòng bị.

- Giờ ta lợi hại rồi, mấy thứ này chỉ là đồ ăn, chúng ta nhất định có thể xông vào một lần.

Tả Từ nghi hoặc hỏi:

- Nói đi, ngươi rốt cuộc nhìn trúng thứ gì, không ngờ dám lớn gan tới Mậu Lăng, đây không phải là tính cách của ngươi.

Lý Ngư giơ tay lên đặt ở bên miệng, thấp giọng nói:

- Ngọc bích.

- Ngọc bích?

Tả Từ nhíu mày nói:

- Khối nào.

- Khối mà Đại Hán Đình Úy Đỗ Chu bỏ vào trong đó.

Tả Từ ồ một tiếng, nói:

- Vì thứ đó à?

- Ừ.

Tả Từ cười nói:

- Vậy ngươi quá thiệt thòi rồi, được rồi, ta lại cùng ngươi đi một chuyến. Có điều hồ ly ăn quả đắng ở đó, hắn chưa chắc đã dám đi tiếp.

- Không sao, chúng ta khích hắn một chút.

Hai người nhìn nhau, đồng thời cười âm hiểm.

...

- Tả thúc, Chưởng giáo, đi đường cẩn thận.

Lữ Linh Khởi nhìn Lý Ngư, biểu cảm có chút mất tự nhiên, nhìn ra được nàng ta cũng đang tận lực thả lỏng bản thân.

Lý Ngư cười nói:

- Ngươi cũng vậy.

Hắn vừa định đi, đột nhiên nhớ tới một chuyện, quay đầu nói:

- Ồ đúng rồi, tiểu đồ đệ đó của ngươi, Đường Tái Nhi ý.

- Tái Nhi làm sao vậy?

Lữ Linh Khởi khẩn trương hỏi.

- Nàng ta theo Đạo Diễn hòa thượng, chính là Đại Minh Hắc Y Tể Tướng Diêu Quảng Hiếu, chạy khắp nơi ở Đại Minh, nghe nói sắp đi tham gia nội đấu Phật môn.

Lữ Linh Khởi toát mồ hôi, cắn răng nói:

- Dám lừa đồ nhi của ta.

Lý Ngư xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, tiếp tục nói:

- Hắn còn nói Đường Tái Nhi có duyên với phật, đỉnh đầu bao phủ phật quang, muốn giúp nàng ta thành Phật.

Lữ Linh Khởi oán hận nói:

- Giờ ta đi tìm hắn.

Tả Từ kéo Lý Ngư vẫn đang ra sức khích bác, nói:

- Diêu Quảng Hiếu đó cũng là nhân vật hung ác, ngươi đừng đi trêu chọc hắn, hắn đã nói trên người Đường Tái Nhi có phật quang, vậy tất nhiên là không sai. Theo Diêu Quảng Hiếu, tham dự nội đấu của Phật môn cũng chưa chắc không phải một chuyện tốt. Lần này Phật môn không biết sẽ có bao nhiêu cổ phật phải chết.

- Chết mấy cổ phật sẽ có mấy tân phật thượng vị, loại cơ hội này là ngàn năm khó gặp, đụng phải một chút cũng không phải chuyện xấu.

Lữ Linh Khởi nói:

- Diêu Quảng Hiếu có thể bảo vệ Tái Nhi không?

- Ha ha.

Tả Từ cười nói:

- Ngươi đừng nghe Chưởng giáo các ngươi nói nhẹ nhàng, Đạo Diễn hòa thượng Diêu Quảng Hiếu, pháp lực cao cường, tâm cơ thâm trầm, gặp chuyện quả quyết, hơn nữa hắn là người bên Kim Thiền Tử, không dễ chết bất đắc kỳ tử đâu.

Lý Ngư gật đầu, những lời này nói quá rồi, nếu ở đối diện với Kim Thiền Tử, quá dễ chết bất đắc kỳ tử.

Người đó ở Lợi Châu, kích sát phiên tăng, chính là một chỉ nhẹ nhàng.

Một chỉ như vậy, phiên tăng hình thần câu diệt, chết ngắc, khiến người ta không khỏi tâm sinh ý sợ hãi.

Lữ Linh Khởi nhìn hai người, cuối cùng nói:

- Các ngươi đều cẩn thận, đi sớm về sớm, nói chung đều là người đắc đạo rồi, đừng quá tham.

- Yên tâm đi!

Hai thanh âm cùng nói.

Tả Từ vươn tay ra xé một cái, một vết nứt xuất hiện, hắn túm Lý Ngư chui vào trong.

Khe hở khép lại, giống như chưa từng tồn tại, hai người sống đã không còn bóng dáng.

Lữ Linh Khởi buồn bã mất mát, vung tay duỗi lưng.

- Hay là về tông môn vậy, lại thu thêm một tiểu đồ đệ.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)