Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 388: Giải chú

Chương Trước Chương Tiếp

Gió nam hiu hiu, mang theo sương sông, trong gió có mùi lau sậy loang thoảng.

Tay Lý Ngư xấu hổ dừng trong không trung, gãi gãi đầu, thời gian giống như yên lặng.

Lữ Linh Khởi rất cao, cao hơn Lý Ngư chừng một cái đầu, nàng ta cũng không mở miệng, cứ như vậy khoanh tay trước ngực, dùng một loại tư thái liếc xéo nhìn hắn.

Tỷ muội này thân cao chân dài, lưng thẳng eo thon, nhìn từ xa rất có mỹ cảm, lúc này chóp mũi cơ hồ sắp dính vào trán mình, lại thêm ánh mắt khiêu khích dã tính mười phần, rất có sức uy hiếp.

- Hôm nay gió hơi to, ha ha ha ha.

Lữ Linh Khởi lạnh lùng nói:

- Chưởng giáo, ngươi ở đây làm gì?

Lý Ngư nuốt nước miếng, nghiêm mặt nói:

- Chữa thương cho lệnh đường.

Điêu Thuyền ở phía sau, cười khẽ một tiếng, khép bụng lại.

Lữ Linh Khởi ưỡn bộ ngực cao ngất, hạ giọng,

- Ngươi mà dám cưỡng bức, ta sẽ trói tay trói chân ngươi, ném vào sông cho cá ăn.

Lý Ngư lui về phía sau một bước, nói:

- Ừ, ánh trăng rất đẹp.

Điêu Thuyền rất không nể tình, cười khẽ một tiếng, tỏ vẻ mình nghe thấy.

Lý Ngư đảo mắt, chuẩn bị chân bôi dầu bỏ chạy, để tránh nàng ta thật sự ném mình xuống sông.

Lữ Linh Khởi vội vàng nói:

- Ngươi đi đâu? Trị tiếp đi.

Nói xong nàng ta sải bước, đi xuống lầu, giày da hươu giẫm lên thang gác, phát ra tiếng cót két.

Điêu Thuyền mân mê tóc, nói:

- Nàng ta trở lại đã được một đoạn thời gian rồi, đứa nhỏ này bướng quen rồi, tính tình luôn xung động như vậy, kỳ thật trong lòng rất thiện lương, cũng giống như cha nàng ta vậy. Chỉ có điều nàng ta sợ người ta phát hiện ra điểm này, cho nên mới giả vờ hung dữ như vậy.

Cũng... Yếu đuối giống như cha nàng ta?

Lý Ngư nhún vai, nói:

- Ta biết, Lữ đại tiểu thư là người rất tốt, là trụ cột vững vàng trong Chính Kinh Môn chúng ta.

Điêu Thuyền cười nói:

- Đứa nhỏ này ngoài miệng chưa từng khen ai, nhưng nàng ta lại có ấn tượng rất tốt đối với ngươi, thường xuyên nhắc tới ngươi, nói ngươi là một người rất giỏi.

Lý Ngư hoàn toàn không tin, chỉ coi là nàng ta đang an ủi mình.

Điêu Thuyền thở dài, thanh âm mang theo vẻ tiêu điều vô hạn, nói:

- Khinh nhi có phúc, vui giận vẫn có thể nắm giữ trong tay mình, cũng khó tránh khỏi sẽ có chút hung dữ. Có người, sự vui buồn của nàng ta hoàn toàn là không phải do mình.

Lý Ngư hỏi:

- Phu nhân là đang nói bản thân à?

- Ừ.

Lý Ngư thầm nghĩ trong lòng, lời này có chút đạo lý, hắn thu hồi công lực, nói:

- Phu nhân, hàn độc lần này, ta đã giúp ngươi bài trừ sạch sẽ.

- Ta nghe nói... Ngươi và Nam Cương Thánh Nữ làm cái đó, có thể giải trừ nguyền rủa à.

Trong lòng Lý Ngư giống như nổi trống, Điêu Thuyền lộ ra một tia đau thương, đứng dậy đi vào trong lâu.

Bên trong chính là khuê phòng của nàng ta, Lý Ngư khẩn trương theo vào, trên giường gấm đệm chăn trắng ngần, màn đỏ sa mỏng tỏa ra mùi thơm.

Xuyên qua màn che mơ hồ có thể nhìn thấy một bức tranh mẫu đơn trên vách tường, mẫu đơn nở rực rỡ, vô cùng dễ nhìn.

Điêu Thuyền cuốn màn, cách màn, có thể nhìn thấy nàng ta đang cởi la thường, áo từ đầu vai nàng ta chậm rãi tuột xuống.

- Tiểu lang quân chẳng lẽ ghét bỏ thân bồ liễu của người ta sao?

Lý Ngư xoạt một cái, kích động tiến vào trong trướng, nhào lên Điêu Thuyền đã cởi được một nửa quần áo, cưỡi lên bụng nàng ta.

Điêu Thuyền sợ đến mặt đỏ tới mang tai, vươn tay ra cản hắn lại, hỏi:

- Có phải ngươi cảm thấy ta rất tùy tiện, là người không biết liêm sỉ không.

- Không phải, hàn độc quá lợi hại, căn bản không phải là con người có thể chịu được.

Lý Ngư đè vai nàng ta xuống, nghiêm trang nói.

Điêu Thuyền trợn mắt, phong tình vạn chủng, muốn chống cự lại như nghênh đón.

Lý Ngư nói:

- Phu nhân đừng nhìn ta tuổi còn nhỏ, nhưng đã là thân kinh bách chiến, đi trong bụi hoa, hàng chợ được nuôi lớn, lại có tài nghệ tinh trạm. Cho nên lúc ban đầu có thể sẽ hơi đau, nhưng thuốc đắng dã tật, phu nhân cố nhịn một chút.

Điêu Thuyền xấu hổ quá, vốn là chuyện bất đắc dĩ, bị hàn độc tra tấn, chỉ có thể đi tới một bước này.

Nhưng tiểu tử này nói chuyện quá lỗ mãng, vừa vào đã đùa giỡn mình, khiến Điêu Thuyền có chút tức giận.

Nhưng lúc này bị hắn đè dưới thân, tên đã trên dây không thể không phát.

- Phu nhân, một lát nữa thuốc là đưa đến miệng hay là...

- Ngươi còn nói nữa, ta gọi Khinh nhi tới.

Tiểu Lý đại phu lập tức ngậm câm miệng, cười khà khà hai tiếng rồi cúi người xuống, bắt đầu chữa bệnh.

...

Lữ Linh Khởi đi trên bờ sông, một cước đá một hòn đá nhỏ vào trong sông.

Đá không sai không lệch, nện lên ánh trăng trên mặt sông, ánh trăng giống như bạch ngọc tạo nên từng vòng gợn sóng.

Tả Từ lặng lẽ đi tới, trên mặt hắn đứng đắn tới thần kỳ, không hề có vẻ đùa bỡn nhân gian thường ngày.

- Tả thúc, ngươi nói cha ta... Ài, không nói nữa.

Tả Từ cười nói:

- Người chết cũng chết rồi, người sống chung quy vẫn phải sống.

- Ngươi nói đúng. Hắn thật sự có thể giải được nguyền rủa à?

Tả Từ gật đầu, nói:

- Sự tồn tại của Nam Cương Thánh Nữ, không phải người bình thường có thể tưởng tượng, lúc ta còn trẻ, từng du lịch ở Nam Cương, biết một số nội tình.

- Các đời Thánh Nữ Nam Cương, năng lượng trong cơ thể bọn họ thật ra là tích lũy, truyền xuống từng đời, là để khiến Vu Thần sống lại.

Lữ Linh Khởi ngẩng đầu nói:

- Vu Thần chết rồi à?

- Có lẽ là bị phong ấn.

Tả Từ thở dài, nói:

- Tồn tại có cường đại tới mấy, cũng luôn có người có thể trị hắn, đây là thế đạo.

Lữ Linh Khởi líu lưỡi nói:

- Vậy hắn đoạt Nam Cương Thánh Nữ, chẳng phải là khiến nhiều người tức giận sao?

- Đúng vậy, có thể nói đắc tội không chỉ là ức vạn người Nam Cương, còn có rất nhiều cao nhân ẩn tàng. Bọn họ cũng biết lợi ích của Thánh Nữ, nhưng không dám tùy tiện xuống tay, chỉ sợ là không chịu nổi niệm lực vô tận đó rồi nổ tan xác mà chết.

- Lợi hại như vậy à? Vậy Lý Ngư là làm thế nào mà chịu được?

Tả Từ suy nghĩ một chút rồi nói:

- Hoặc là trên người hắn có mang trọng bảo, hoặc hắn chính là Vu Thần chuyển thế, hiện tại xem ra, chắc là cái trước.

- Mạng của tiểu tử này ghê gớm thật!

Lữ Linh Khởi nói.

Tả Từ rất đồng ý, tiếp tục nói một số chuyện ngoài lề, làm giảm bớt sự khó chịu trong lòng Lữ Linh Khởi.

Chuyện tối nay, vốn có thể giấu được nàng ta, nhưng Điêu Thuyền không đồng ý.

Như vậy cũng tốt, để tránh đến lúc đó bị nàng ta phát hiện, càng khó chấp nhận.

Kể ra, hài tử này đúng là rất thiện lương, tốt hơn cha nàng ta nhiều.

Tả Từ đứng dậy, cười bảo:

- Lần này hắn chủ động tới tìm các ngươi, ta đoán tám thành là vì ta, tiểu tử này là người không có lợi thì không dậy sớm, khẳng định lại ngấp nghé cái gì rồi. Đành chịu thôi, ta nợ hắn một cái nhân tình, nói không chừng phải cùng hắn đi một chuyến. Sau khi ta đi rồi, ngươi dẫn theo phu nhân tới Biện Lương, Đông Ngô này không phải quá an toàn.

- Đông Ngô làm sao vậy?

Cảm giác của Lữ Linh Khởi đối với Đông Ngô cũng không tệ lắm, cha nàng ta bị Ngụy Thục liên hợp giết, chết trên tay hai kiêu hùng Tào Tháo và Lưu Bị này.

Cho nên các nàng lựa chọn chạy đến Đông Ngô để tránh họa, đương nhiên Biện Lương cũng là một lựa chọn không tồi, rất nhiều người đều lựa chọn đến Biện Lương ẩn cư.

Đại ẩn ẩn vu thị. (nơi ẩn náu tốt nhất là ở chỗ đông người).

- Thế cục Kinh Châu đã chạm cái là nổ ngay, ba nhà Ngụy Thục Ngô đều không phải đèn cạn dầu. Đông Ngô cũng sắp không yên ổn.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)