- Cứ vào đêm trăng tròn của một tháng, chính là lúc hàn độc phát tác, lần trước sau khi được ngươi trị liệu, rõ ràng là đã có chuyển biến tốt, nhưng nó lại tái phát.
Thân hình của Lý Ngư chậm rãi xuất hiện, nghi hoặc nói:
- Phu nhân nhìn thấy ta à?
- Ta có thể ngửi được khí tức của ngươi.
- Cái này cũng không giấu được?
Lý Ngư có chút bội phục nói:
- Phu nhân quả nhiên có chỗ độc đáo, ta đến để áp chế hàn độc cho ngươi.
- Mỗi một nam nhân, sau khi nhìn thấy ta, đều có khí tức tình dục tiết ra. Ngươi lại khá là đặc thù, cho nên dễ nhớ.
Ngón tay Lý Ngư khẽ động, bố trí một trận pháp ngăn cách khí tức.
Sau đó mới dám buông ra khí hải kinh mạch của mình, không dùng Ngũ hành chi lực ngoại giới, mà là dùng linh lực trong luân đài.
Thực sự làm được không dùng một kim một sợi của Đông Ngô, ngay cả linh lực cũng không dùng của ngươi, không cầu Đông Ngô ngươi cảm động, ngàn vạn lần đừng tìm tới cửa là được.
Một cỗ Thủy linh chi lực, bao bọc hỏa linh, quấn trên cổ tay Điêu Thuyền.
Hiện giờ hắn đã vô cùng thuần thục, căn bản không cần chuyên tâm, vẫn có tâm tình hỏi:
- Ta đặc biệt chỗ nào?
- Đặc biệt đậm.
Lý Ngư có chút ngượng ngùng, cười nói:
- Phu nhân đúng là biết nói đùa.
Dưới trăng trước hoa, một quả phụ thủ tiết như ngươi lại nói chuyện đồi trụy với một tiểu đạo trẻ tuổi đẹp trai, nhìn thế nào cũng lộ ra có chút không thích hợp.
Điêu Thuyền xoay người lại, hàn độc cả người tra tấn nàng ta đau tới không muốn sống, loại cảm giác đó lần đầu tiên vừa xuất hiện lại biến mất.
Nàng ta không nhịn được rên lên một tiếng, nói:
- Thoải mái quá.
Điêu Thuyền đột nhiên quay đầu, mặt đối mặt với Lý Ngư, Lý Ngư không nhịn được lui về phía sau một bước. Gáy mềm buông xuống, một sợi tóc từ bên mai rủ xuống, chóp mũi xinh đẹp giống như bạch ngọc chạm khắc thành, con mắt như nước mềm mại đáng yêu lộ ra ánh sáng mê người.
- Cám ơn ngươi.
- Không... cần khách khí.
Lý Ngư cười gượng một tiếng, nói:
- Hàn độc này cũng đủ nham hiểm, Băng Hỏa Lưỡng Trọng Thiên của ta không ngờ cũng không thể diệt trừ tận gốc.
- Băng Hỏa Lưỡng Trọng Thiên?
Điêu Thuyền nghi hoặc hỏi.
- Ha ha, ngươi xem trong nước bọc hỏa linh, không phải chính là Băng Hỏa Lưỡng Trọng Thiên à. Một chiêu này là ta tự nghĩ ra, nó còn có một cách dùng khác, lại chỉ có thể dùng cho nữ nhân đối với nam nhân, cho nên ta không có cơ hội thử một lần. Ha ha.
Lý Ngư thầm nghĩ, lúc trước ngươi "Nói năng lỗ mãng" đối với ta, vậy ta cũng đáp trả, không xem như là giở trò lưu manh, hoàn toàn không hạ thấp tỉ lệ chữ "Thánh" trong Chính Kinh Đại Thánh này của ta.
- Cái tên thú vị thật, Băng Hỏa Lưỡng Trọng Thiên.
Năm chữ này từ cái miệng nhỏ nhắn không phải cánh hoa mà hơn hẳn cánh hoa của Điêu Thuyền nói ra, khiến Lý Ngư không ngờ có chút thất thần.
- Mùi của ngươi, lại đậm hơn rồi.
Điêu Thuyền cười dài nói.
Lý Ngư gãi gãi đầu,
- Ha ha, trong quá trình thi pháp có một số tác dụng phụ, ta cũng đang nỗ lực khắc chế, mỗi lần đều là như vậy, đúng là khiến người ta phiền não. Hàn độc này không thể trừ tận gốc, không bằng phu nhân theo ta tới Biện Lương, mỗi lần tới đêm trăng tròn, cũng có thể trị liệu cho phu nhân.
- Trừ tận gốc à... Kỳ thật cũng có thể.
Lý Ngư ngạc nhiên nói:
- Lần trước ta đã dốc hết toàn lực, không ngờ hàn độc của phu nhân vẫn tái phát. Trời đất chứng giám, ta không ẩn giấu gì cả, thật sự là làm một cách toàn lực.
Điêu Thuyền lắc đầu, nói:
- Ta biết, ngươi không trừ tận gốc, là vì ngươi không tìm thấy gốc.
- Hàn khí này không phải căn nguyên à?
- Không phải.
- Vậy là gì?
- Đây là nguyền rủa.
Lý Ngư lập tức hiểu ra, chẳng trách sau khi mình cứu xong, nàng ta vẫn sẽ bị lại, thì ra hàn độc không phải căn nguyên, chỉ là một thủ đoạn thể hiện ra.
Căn nguyên là nguyền rủa.
Sắc mặt Điêu Thuyền đột nhiên đỏ lên, nói:
- Nghe nói, ngươi và Nam Cương Thánh Nữ từng có gần gũi da thịt à?
Tay nàng chậm rãi hạ xuống, rất quen thuộc cởi nút áo bên của mình.
Lý Ngư nuốt nước miếng, trong mắt cơ hồ là bốc ra lửa, ngực giống như có hơn mười con thỏ đồng thời nhảy ra, chạy loạn chung quanh. Thầm nghĩ trong lòng: Giờ đã tới rồi à? Ta vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, ta là quân tử thủ chính.
Cánh mũi Điêu Thuyền khẽ động, sắc mặt đột nhiên càng đỏ hơn.
Thì ra bên trong của người ta là một cái áo nhỏ màu đỏ, bị Băng Hỏa Lưỡng Trọng Thiên của Lý Ngư tác động, không những hàn độc được tiêu trừ, còn có chút nóng người, mới cởi nút áo.
Nàng ta lườm Lý Ngư một cái, ho khẽ một tiếng, nói với Lý Ngư:
- Lại đậm tới quá đáng rồi.
Nàng ta phụng phịu, ra vẻ nghiêm túc, không ngờ còn có sức dụ hoặc hơn cả mị nhãn như tơ.
Lý Ngư hạ quyết tâm.
Một là không làm, hai là đã làm thì phải làm cho chót.