Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 385: Tiểu lâu (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Kích sát đạo sĩ chân thọt, đám người Lý Ngư giết tới một chùa miếu.

Bọn họ vừa bước vào sơn môn, đột nhiên trời sụp đất nứt, tiếng nổ mạnh vang lên.

Kinh biến đến quá nhanh, mọi người tránh không kịp, bị sóng khí to lớn cuốn lên trên trời.

Trên người Đạo Diễn bắn ra một hộ thuẫn, Lý Ngư cũng dùng tường cây mây tự vệ, ba người ở trong không trung, nhìn chùa chiền phía dưới, đã là một mảng biển lửa.

- Bọn họ tất nhiên là có liên hệ đặc biệt gì đó, chúng ta giết đạo sĩ, hòa thượng này liền biết ngay, sớm đã chuồn rồi.

Đạo Diễn nói.

Lý Ngư hỏi:

- Đại sư có biết bọn họ là lai lịch gì không?

- Hai người này đã tồn tại từ thời Đại Hán, sau khi lục triều thành lập, bọn họ có quan hệ tốt với hoàng thất Đại Minh, thường xuyên ra vào cung đình, hơn nữa còn được thụ phong Quốc Công. Nhưng hai người này rất nhún mình, một mực không tham dự tranh đấu triều đường, chỉ chuyển vận chút đan dược cho Hoàng đế Đại Minh, để kéo dài tuổi thọ. Khi Tĩnh Nan, bọn họ dẫn đầu quy phục, có nhiều công lao.

Lý Ngư thầm gật đầu, xem ra bọn họ chính là Giả Nguyên và Giả Diễn của Giả phủ.

Lão đạo tự bạo là Giả Kính, con trai của Giả Diễn, mà bị mình kích sát chính là Giả Diễn. Hòa thượng chốc đầu là Giả Nguyên, con hắn đã chết, chắc là tổ phụ của Giả Bảo Ngọc.

Bọn họ chính là người ở Đại Hoang Sơn Thanh Canh Phong lấy đi Bổ Thiên Thần Thạch, nhưng lại câu kết làm bậy với Thát tử, chẳng lẽ là muốn trình diễn lại một lần mở thành đầu hàng?

- Đáng tiếc, để một tên chạy thoát rồi.

Đạo Diễn cười lạnh nói:

- Lần này hắn đào tẩu, tất nhiên là tới Bắc Mạc, sớm muộn gì cũng phải giết về. Đến lúc đó lại thu thập hắn cũng không muộn.

Lý Ngư hứng trí bừng bừng, nói:

- Ta đang muốn tìm một ngọc bích, không biết có phải ở chỗ bọn họ không.

- Ngọc bích?

Đạo Diễn hòa thượng giương mắt hỏi:

- Chẳng lẽ là khối của Ngự Linh Đường.

- Đúng vậy.

Lý Ngư khẩn trương hỏi:

- Tiền bối có biết tung tích của thứ đó không?

- Đồ giữ nhà ăn cơm của Ngự Linh Đường, sao có thể ở trong tay hai người này, ngươi hơn phân nửa là bị tâm thần rồi.

- Bọn họ không phải là người của Ngự Linh Đường à?

Lý Ngư thậm chí có một độ từng hoài nghi, hòa thượng chốc đầu này chính là Đường chủ của Ngự Linh Đường.

Đạo Diễn lắc đầu nói:

- Ngự Linh Đường là dư nghiệt của Đình Úy Đại Hán truyền thừa mấy trăm năm, hai người này là tu sĩ mới xuất hiện ở thời Hán mạt. Ngọc bích mà ngươi nói chắc là chôn ở trong hoàng lăng của Hán Võ Đế.

- Không ở trong tay Ngự Linh Đường à?

- Ngự Linh Đường bọn họ đã sớm không còn công pháp lĩnh ngộ từ trên ngọc bích, trên dưới một trăm năm trước, xuất hiện một người vô cùng đáng sợ. Tuy người này tâm thuật bất chính, nhưng sáng tạo nhanh nhẹn, kinh tài tuyệt diễm. Hắn tiến hành khổ tu công pháp mà Trương Thang lĩnh ngộ trên ngọc bích, cuối cùng ngộ ra thủ đoạn tà ác hơn.

- Là ai?

Lý Ngư cảm thấy, người như vậy, ở trong thời không vốn có, cũng không thể là hạng người vô danh.

- Đỗ Chu.

Lý Ngư chưa từng nghe qua cái tên này, hỏi:

- Vậy vì sao ngọc bích lại ở trong mộ của Võ Đế.

- Tuy Đỗ Chu này bạo ngược, nhưng hắn lại trung tâm như một với Võ Đế, có thể nói là Ưng Khuyển chân chính của Hoàng đế. Sau khi Võ Đế chết, táng ở Mậu Lăng, hắn liền chôn cả ngọc bích vào, hiện giờ lưu truyền ở Ngự Linh Đường, kỳ thật là công pháp của Đỗ Chu, chứ không phải thuật mà Trương Thang sáng tạo ra.

- Mậu Lăng không ngờ vẫn chưa bị đào?

Đạo Diễn cười nói:

- Đào Mậu Lăng? Ngươi có biết, ở triều đại của Võ Đế, có bao nhiêu năng nhân dị sĩ không. Hắn nam chinh bắc chiến, đông phạt tây thảo, cả đời diệt quốc vô tính. Đồ Triều Tiên, diệt Lâu Lan, đuổi Hung Nô, phạt Bách Việt. . . Đi đến đâu cũng là đất cằn ngàn dặm, máu chảy thành sông. Cả đời hắn, cừu địch đâu chỉ trăm vạn, há có thể không sợ sau khi chết sẽ bị trộm mộ.

Cho nên Võ Đế dồn sức của cả nước, dùng nhân lực tài lực, vật lực của cường Hán đỉnh thịnh, xây dựng một tòa Mậu Lăng cho mình. Nơi như vậy, khắp nơi đều là cơ quan, ai dám đi trộm.

Mắt Lý Ngư đảo quanh, Đạo Diễn nhạy bén phát hiện, nhíu mày nói:

- Ta đã nói đến nước này rồi mà ngươi vẫn muốn đi à?

- Luôn phải có người thử một lần chứ? Ngươi không đi ta không đi, Võ Đế tốn công phí sức như vậy để xây Mậu Lăng, không phải là vô ích à?

Đạo Diễn cười lạnh nói:

- Ta chỉ nói với ngươi một chuyện, từng có một con cáo đen tu luyện đại thành muốn tới Mậu Lăng trộm mộ, cũng phải trọng thương mà quay về, cuối cùng kéo dài hơi tàn, bị người ta bắt.

- Cáo đen lợi hại lắm à?

Đạo Diễn bĩu môi, nói:

- Ngươi ngay cả cáo đen cũng không biết à? Đó là sinh vật chí linh chí tuệ trong thiên hạ, một khi tu luyện đại thành, thần phật cũng không dám tùy tiện động thủ với nó.

Lý Ngư cười ngượng ngùng,

- Biết cáo đen, nhưng không biết nó lợi hại như vậy.

Đạo Diễn nghi hoặc hỏi:

- Ngươi gặp rồi à?

- Không phải quá quen thuộc.

Lý Ngư không ngờ lai lịch của Bạch Mao lại lớn như vậy, tới trộm Mậu Lăng bị thương, quả thật là phù hợp với tính cách của con hồ ly trộm cắp đó.

Hắn nhìn chùa chiền, đã có người chạy tới cứu hoả, đạo sĩ chân thọt chết rồi, hòa thượng chốc đầu đi rồi, ngọc bích không ở đây, nơi này đã không cần thiết phải ở lại nữa.

Lý Ngư phất tay nói:

- Đại sư, chúng ta núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài.

- Đây là tiếng lóng gì thế?

Lý Ngư cười nói:

- Hẹn gặp lại. Đường Tái Nhi là người trong môn của chúng ta, không phiền đại sư chiếu cố.

- Đường Tái Nhi có duyên với phật.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)