Lý Ngư cưỡi một chiếc lá lăng không, Đạo Diễn thì khoanh chân ngồi tĩnh tọa.
Tưởng Kính kể lại chuyện đã xảy ra, Lý Ngư liên tiếp gật đầu, một âm mưu to lớn đã dần dần trồi lên mặt nước.
Chuyện này có thể sẽ ảnh hưởng đến thế cục của toàn bộ lục triều, cường địch phương bắc đã sống lại.
Trước khi Đại Hán uy chấn tứ phương, ghìm ngựa giữ yên, ở Trường Bình Hầu, một đám tướng tinh như Quan quân hầu, Phi tướng quân xuất hiện, Bắc Mạc một độ là ác mộng của Trung Nguyên.
Hiện giờ thời gian dần trôi, lại một lần luân hồi, Bắc Mạc Tát Mãn Giáo đã lặng im hồi lâu lại ngóc đầu trở lại, năm đó Hung Nô sớm đã trốn về phía tây, Khiết Đan ngông cuồng tự đại cũng phải cúi xuống chịu tuổi già.
Nữ Trinh, Mông Cổ, Thông Cổ Tư, Đột Quyết mới trưởng thành lại giống như đàn sói, đều bị lấy ra răng nanh.
May mắn đuy nhất chính là hào kiệt Trung Nguyên, cũng xuất hiện như mây.
Nếu chiến sự Nam bắc nổi lên, sẽ là một hồi đọ sức khó có thể tưởng tượng.
- Chúng ta cho dù là phải chết, cũng sẽ không để những thằng nhãi con này thực hiện được ý đồ.
Tưởng Kính lạnh giọng nói.
Mắt Đạo Diễn chậm rãi mở ra, thở dài, nói:
- Trên trời đánh xong mới tới lượt dưới mặt đất đọ sức.
Lý Ngư cúi đầu nhìn hắn một cái, vừa định phản bác, Đạo Diễn cười nói:
- Ta biết ngươi không đồng ý, bằng không ngươi cũng không thành được truyền nhân Thái Bình Đạo, chỉ có điều ngay cả Đại lương hiền sư thủy chung như nhất cũng thay đổi, ngươi có thể tưởng tượng được ý đồ nó lựa chọn ngươi không?
- Thiên đạo hư vô mờ mịt, Chính Kinh Môn chúng ta, trước nay chỉ tin thứ mà mình nhìn thấy.
Lý Ngư khoanh tay nói.
- Ta nhìn thấy một đám sâu mọt, sẽ nghĩ biện pháp diệt trừ, diệt sát bọn họ trước, chứ không phải đi nghĩ tới thần tiên quỷ quái sau lưng mà sợ trước sợ sau.
Đạo Diễn dường như sớm biết hắn sẽ nói như vậy, Lý Ngư chú ý thấy, trên cổ tay hắn vẫn có một vết thương.
Thủy Tự Quyết của mình cũng không thể xóa đi, có thể thấy được vừa rồi hắn bị mây lửa thiêu đốt đau đớn tới mức nào.
Man thú đó thực sự có chút khiếp người, hung uy ngập trời, không ai bì nổi.
Đạo Diễn thấy ánh mắt hắn chăm chú nhìn cổ tay mình, cười nói:
- Loại man thú này, trong Bắc Mạc Tát Mãn Giáo, không biết nuôi dưỡng bao nhiêu con.
Trương Tam Phong tò mò hỏi:
- Chúng là dị chủng trời sinh à?
Đạo Diễn lắc đầu, nói:
- Chúng là hung thú thời thượng cổ, bởi vì không thể trảm sát, có thánh hiền thượng cổ đóng băng chúng trong hàn băng vạn năm ở bắc cực Bắc Cương, Tát Mãn Giáo có pháp thuật, có thể lay tỉnh chúng, đồng thời sử dụng chúng để tác chiến.
Lý Ngư thầm nghĩ trong lòng, Bắc Mạc Nam Cương, phong cách khác nhau.
Ở Nam Cương, phần lớn là sử dụng độc trùng rắn rết, tuy nham hiểm, nhưng dưới nghiền ép của lực mạnh, vẫn có thể từng bước chinh phục Nam Cương.
Ví dụ như Gia Cát Vũ Hầu thu phục các bộ Ô Man, Đông Ngô nô dịch gần ngàn bộ tộc trong Bách Việt.
Nhưng ở Bắc Mạc, hơi tí chính là loại man thú lệ khí ngút trời này, rõ ràng là khó chinh phục hơn.
Thanh âm của Lý Ngư rất lạnh lùng bình tĩnh, hắn nghĩ nghĩ một chút rồi nói:
- Hiện nay, chuyện Bắc Mạc là chúng ta không quản được, nhưng hòa thượng chốc đầu này thì phải giết.
Đạo Diễn nhìn về phía hắn, lộ ra một tia khó hiểu.
Lý Ngư cười nói:
- Sau đại chiến, nguyên khí hao phí không thể nói là không lớn, nhưng ta có Thủy Tự Quyết.
Mắt Đạo Diễn sáng lên,
- Ý của ngươi là?
- Giết về!
Trong ánh mắt Lý Ngư lộ ra một cỗ kiên định, nói:
- Giết về, nếu không được, chúng ta lại nghĩ biện pháp vào cung.
Đạo Diễn cười ha ha, nói:
- Hay! Hay cho một hồi mã thương.
Trận đại chiến vừa rồi, từ trên thế cục mà nói, bên Lý Ngư bởi vì sự liều lĩnh của Đạo Diễn mà ăn quả đắng.
Kết quả cuối cùng vẫn là bọn họ bị thua mà chạy, nếu chạy chậm một chút, thậm chí sẽ phải lưu lại mấy tính mạng.
Nhưng Lý Ngư là truyền nhân Thái Bình Đạo, rễ không thẳng mầm không đỏ, nhưng lại là chuẩn Đại lương hiền sư đã học hết bản sự.
Lý Ngư hạ xuống mặt nước bên dưới, trên mặt sông mờ mịt hiện ra gợn sóng, dưới ánh trăng giống như môi nai.
Vốc hết nước ba sông, dùng làm một chữ kinh.
Hơi nước mờ mịt, giống như tiên cảnh mộng ảo, bao phủ người ở đây. Lý Ngư thì lưu lại một phân thân, thi pháp giúp mọi người chữa thương.
Bản tôn của hắn thì tiến vào Phong Nguyệt Bảo Giám, cách xa hai tỷ muội Võ gia, vươn tay ra túm một cái, kéo chân thân của Cảnh Huyễn từ trong không trung xuống.
- Giúp ta khôi phục nguyên khí!
Hai người ngồi lên nhau, nhấp nhô trên dưới, sử một chiêu ôm trăng trong lòng.
Chỗ biến thái nhất của Thái Bình Thanh Lĩnh Thư được biểu hiện ra một cách hoàn mỹ, nối tiếp từng khâu.
Thanh Mộc Quyết có thể khôi phục nguyên khí một cách vô hạn, Thủy Tự Quyết có thể khôi phục nguyên khí của đối tác một cách vô hạn.
...
Sau nửa canh giờ, Lý Ngư sử một chiêu Khinh Thân Phù, dẫn theo mọi người cùng ẩn nấp, giết tới đạo quán ở ngoại ô Kim Lăng đó.
Đúng như Lý Ngư đoán, hòa thượng chốc đầu vốn có vết thương cũ, lúc ở Đại Đường mai phục Lý Ngư, thiếu chút nữa bị kích sát.
Chiến đấu đêm nay, người xuất lực là đạo sĩ chân thọt, lúc này hắn đang đả tọa, khôi phục nguyên khí.
Nhưng hắn không có Thanh Mộc Quyết, tuy cũng có đỉnh lô song tu, hiệu quả lại hoàn toàn không thể so sánh với Thanh Mộc Quyết.
Lúc này hắn không có tâm tình đó, nhắm mắt mà ngồi, suy tư nội thị.
Đột nhiên, đạo sĩ chân thọt mở mắt, ngửa mặt lên trời nhìn lại.
Một cỗ sóng khí to lớn ập xuống, toàn bộ nóc nhà đều bị xốc lên, trong không trung bồng bềnh một Thái Cực Âm Dương Đồ.
Một kích hợp lực của Đạo Diễn, Lý Ngư, Trương Tam Phong, cho dù đạo sĩ chân thọt pháp thuật tinh diệu, đạo pháp cao thâm, lúc này cũng không sử ra được.
Hắn đột nhiên ngưng tụ linh lực cả người, tế ra bản mệnh đan lô, bao phủ toàn thân.
- Tiền bối, giúp ta vây khốn hắn.
Một tay Đạo Diễn giơ lên, tuyên một câu phật hiệu, sau đó dưới chân dâng lên đài sen vàng sáu cánh, một cỗ phật quang bao phủ lò đan.
Vô số chân ngôn từ trong miệng hắn trào ra, bao vây lò đan.
Ngón tay Lý Ngư khẽ động, một quả cầu lửa bay múa trên đầu ngón tay hắn.
Lý Ngư bấm tay búng một cái, quả cầu lửa bay đến bên cạnh lò đan, trong nháy mắt đã bốc cháy.
Thế lửa không lớn, nhưng có quang mang u lam bốc ra, Lý Ngư ngồi khoanh chân, dựa theo pháp môn luyện đan, bắt đầu nắm giữ lò đan.
Vụ nổ trong đạo quán đã kinh động tới đệ tử trong quán, một đạo nhân râu tóc bạc trắng chạy tới trước tiên.
Hắn nhìn một người đang đốt lò luyện đan, lập tức khóe mắt như muốn rách ra.
Lão đạo vung phất trần, phá không mà đến, lại không thể phá được phật quang hộ thuẫn của Đạo Diễn.
Trương Tam Phong thấy thế, khống chế Thái Cực Đồ, muốn vây bắt hắn.
Lão đạo nhìn lò đan, trong mắt dường như sắp chảy ra máu, hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại, không ngờ ở trong không trung để mặc Thái Cực Đồ vây khốn hắn.
- Không tốt!
Đạo Diễn kinh hô một tiếng, không đợi hắn nói hết, trong không trung truyền đến một tiếng nổ mạnh.
Lý Ngư bảo vệ Trương Tam Phong, Đạo Diễn tự động lui về phía sau.
- Kính nhi!
Trói buộc vừa hết, đạo sĩ chân thọt xông ra, nhìn thấy trường hợp trước mắt, lập tức hận ý ngập trời.
Hắn nhìn ba người một cái rất sâu, sau đó thuận gió mà đi.
Trương Tam Phong thấy thế muốn đuổi theo, Lý Ngư vươn tay ra cản hắn lại, Trương Tam Phong kinh ngạc nhìn về phía sư tôn.
Sau một thoáng, không trung truyền đến một tiếng hét thảm, một khối băng cấp tốc rơi xuống đất.
Sau khi cấp tốc, vỡ thành vô số vụn băng, giống như bột phấn.
Bốc cháy sinh ra sóng nhiệt to lớn, dâng lên từng trận gió mạnh, cuốn đi thứ còn sót lại cuối cùng của đạo sĩ này.
- Hắn đã trúng hàn băng châm vạn năm của ta, không chạy thoát được đâu.
Mắt Đạo Diễn sáng lên.
- Hàn băng vạn năm, ngươi từ đâu mà có.
Mình đương nhiên là không dám tới Bắc Mạc, huống chi từ Bắc Mạc về phía bắc, là nơi cực hàn chúng thần thượng cổ dùng để phong ấn man thú.
Lý Ngư cười bảo:
- Tiền bối thấy thế nào?
Mắt Đạo Diễn đảo quanh, lập tức lộ ra thần sắc đã hiểu, cười nói:
- Ngươi đã tới Hàn Thủy Đàm.
- Chúng ta gọi nó là Chính Kinh Hồ, là trọng địa của bổn môn.
Bọn họ ngoài miệng thì nói chuyện, nhưng thân hình lại một khoảnh khắc cũng không chậm trễ, đang chạy tới chỗ tiếp theo, chính là nơi ẩn thân của hòa thượng chốc đầu.
Đạo Diễn thở dài, nói:
- Ngươi thả Ngao Liệt ra... Có lẽ, đã chạm đến nghịch lân của tồn tại nào đó.
Lý Ngư xòe tay nói:
- Có lẽ vậy, nhưng ngươi xem, ta không phải vẫn sống yên lành à?
- Nhưng cũng là...