Quả nhiên, Thanh Long xoay quanh trong không trung, hỏa diễm giống như một cái lưới khồng lồ, bao phủ chỗ Lý Ngư vừa hạ xuống.
Trương Tam Phong nhướng mày, muốn đi cứu sư tôn của mình, nhưng trong không trung lại không xuất hiện cục diện Lý Ngư bị đốt thành than.
Đạo sĩ chân thọt nhíu mày, hòa thượng chốc đầu nói:
- Nhục thân của hắn đã nước lửa bất xâm rồi.
Lý Ngư ở trong không trung, ở cự ly gần cảm nhận được man thú cối xay đó, lập tức biết áp lực của bọn Đạo Diễn.
Man thú này trong một cái hít thở, giống như hung thần thượng cổ trùng sinh, cả người lộ ra Man hoang chi khí vô cùng.
Tất cả từ ngữ thô bạo hung ác, đặt ở trên người nó đều không đủ, man thú này dường như chỉ biết giết chóc, trong con mắt có sự coi rẻ và oán hận đối với vạn vật.
Khí tức của nó cường đại như vậy, dẫn tới Lý Ngư cũng không dám manh động, may mà Đạo Diễn có thể chống đỡ đến bây giờ.
Tuy Thủy linh chi lực bị Chu Tước quạt đi, nhưng dẫu sao cũng vẫn còn sót lại một chút, chỗ cường đại của Thái Bình Thanh Lĩnh Thư được thể hiện ra, Đạo Diễn lập tức khôi phục được một chút nguyên khí.
Hắn đứng lên, lau máu ở khóe miệng, lấy xuống tràng hạt trên cổ tay.
Chuỗi tràng hạt bay đến không trung, chỉ nghe trong không trung kim hỏa thiên hàng, từng viên bảo châu thoát ly tràng hạt, rơi vào trong khói nhẹ trên lò đan, kim hỏa bắn ra, khiến khói nhẹ bốc hơi hết.
Khói nhẹ tan đi, thân hình của tứ đại thần thú chậm rãi biến mất, đạo sĩ chân thọt như trúng đòn nặng, thu hồi lò đan, lò đan chậm rãi nhỏ lại, cuối cùng được hắn ôm vào trong ngực.
Đạo Diễn phá không bay tới, đánh ra một chưởng, trong không trung một phật thủ ấn lập tức biến to, mùi thơm nức mũi, cùng với phạm âm từng trận.
Hòa thượng chốc đầu và đạo sĩ chân thọt nắm tay nhau, xoay một vòng trốn tới phía sau man thú cối xay.
Một chưởng này đánh vào trên thân thú, nó giống như phát điên, ngửa mặt lên trời gào thét, cái miệng to như bồn máu há ra, không ngờ là to bằng cả thân thể.
Từ trong cái miệng cực kỳ khủng bố đó, hiện ra hai pho cái khô lâu đầu to lớn, huyết khí cuồn cuộn, sát khí đầy trời.
Đạo Diễn bảo tướng trang nghiêm, lại niệm pháp chú,
- Vạn pháp đều phá.
Khô lâu đầu giãy dụa mấy cái, ầm ầm nổ tung. Tay Đạo Diễn lại vung ra, trong mây máu lại ngưng tụ ra bốn con khô lâu dữ tợn, muốn phá mây mà đi.
Đạo Diễn biến sắc, cơ hồ sắp hộc máu, nhân cơ hội này, Lý Ngư thả ra linh lực cả người, hóa thành một con hạc trắng, vỗ cánh bay đi.
Trương Tam Phong nghe hát biết nhã ý, dẫn theo tất cả mọi người nhảy lên hạc trắng, cưỡi hạc mà chạy.
Hòa thượng chốc đầu và đạo sĩ chân thọt từ phía sau man thú đi ra, nhìn nhau, hòa thượng nói:
- Động tĩnh hôm nay quá lớn, bại lộ quá sớm, xem ra phải thông tri cho tái ngoại, khởi sự trước.
Đạo sĩ chân thọt gật đầu, nói:
- Đạo Diễn trở lại, việc này không tầm thường, có điều lại không phải hoàn toàn không có lợi ích. Chỉ cần thông tri cho người trong Phật môn, bọn họ tất nhiên sẽ dồn sức tương trợ.
- Chỉ sợ người đó cũng tới...
Đạo sĩ cười lạnh nói:
- Không phải hắn đã tới Tịnh Thổ phía tây rồi à, hiện giờ đại địch của hắn ở tây, không phải ở đông, khẳng định sẽ không ở lại liều mạng với chúng ta. Chỉ cần binh mã phía bắc vừa vào quan, chúng ta sẽ không bị bó buộc nữa.
...
- Đừng bay nữa, không có người đuổi theo.
Đạo Diễn nói xong, oa một tiếng, phun ra một ngụm máu to.
Lý Ngư hóa thành hình người, ngự không mà đi, cười nói:
- Tiền bối hảo thủ đoạn, khiến người ta được mở rộng nhãn giới.
Đạo Diễn tức giận nói:
- Tiểu tử ngươi chữa thương cho đồ đệ trước, lại chuyển vận linh lực cho Tái Nhi, cố tình coi như không thấy người thương thế nặng nhất, ngươi có còn là người không.
- Ta là muốn giả bộ bị thương, giáng một đòn xuất kỳ bất ý.
Đạo Diễn cả giận nói:
- Toàn là nói bậy.
Lúc này Lý Ngư đã khôi phục linh lực, hắn thổ nạp một phen, sau đó vận công giúp mọi người chữa thương.
- Tiền bối, man thú đó lai lịch thế nào.
- Tát Mãn Giáo...
Trong mắt Đạo Diễn lộ ra vẻ nghiêm túc, không cười đùa với Lý Ngư nữa.
- Tát Mãn Giáo?
Lý Ngư không hiểu ra sao.
- Đúng vậy, ở đại địa Bắc Mạc, vô số dị tộc đều tín ngưỡng Tát Mãn Giáo, trong giáo có nhiều loại cự thú Man Hoang này, lệ khí rất nặng, ở Trung Nguyên là hiếm thấy.