Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 382: Hung thú (2)

Chương Trước Chương Tiếp

- Đạo Diễn, Lý Ngư, hôm nay bờ Tần Hoài này chính là nơi táng thân của các ngươi.

Thì ra là ngoại ô Kim Lăng, thế lực của bọn họ không ngờ đã bành trướng ở Kim Lăng tới mức này rồi à, căn bản không có bóng dáng của quan phủ thậm chí trong những người áo đen này, có khả năng là có quân tốt Đại Minh.

Không đúng, Đạo Diễn?

Lý Ngư giật nảy mình, hòa thượng bên mình là Đạo Diễn, Hắc Y Tể Tướng của Đại Minh?

Lúc này Lý Ngư mới ngưng thần nhìn một cái, hòa thượng đó không phải chính là Thủ Hành hòa thượng ở trong Chính Kinh Môn của mình, kiếm ăn kiếm uống lại vô cùng lười, được mình cứu ra từ địa đạo sao.

Thủ Hành, Đạo Diễn, đúng là ngươi rồi.

Lý Ngư thu hồi tâm thần, chuyên tâm ứng phó thế cục trong sân, người áo đen vẫn đang tấn công điên cuồng, Đường Tái Nhi thì mặt mày dữ tợn, múa họa kích, đã bị thương ở nhiều chỗ.

Trong ba mươi sáu phân thân, có một phân thân thôi động trận pháp, tức thì có một dòng Thủy linh chi lực đánh tới trên người nàng ta, quất quanh chỗ cổ tay.

Thân thể đang vô cùng mỏi mệt của Đường Tái Nhi đột nhiên tràn ngập sức sống, đau đớn trên người cũng biến mất.

Nàng ta cắn răng, tiến đến trước mặt Đạo Diễn hòa thượng, bảo vệ hắn,

- Đại hòa thượng, ngươi không sao chứ?

- Không chết được.

Đạo Diễn cười khổ một tiếng, bản thân hắn quá chủ quan, không ngờ dẫn theo mấy người này giết tới Giả phủ.

Ai ngờ Giả phủ giờ này ngày này đã không phải dáng dấp như khi hắn rời khỏi.

Trong mười mấy năm hắn bị nhốt Đại Tướng Quốc Tự, không biết hai huynh đệ này từ đâu có được đại cơ duyên, tu vi lớn mạnh vượt bậc thì không nói, trong phủ còn có đại lượng cao thủ.

Nhất là cự thú cối xay đó, da dày thịt béo, uy lực kinh người, pháp thuật của mình không đả thương được nó.

Đạo Diễn nào biết được rằng, sau khi hòa thượng chốc đầu bị thương, cho rằng Lý Ngư khẳng định sẽ đuổi theo mà giết, cho nên bày ra thiên la địa võng ở hang ổ.

Hắn và đạo sĩ chân thọt đều có thủ đoạn cao cường, hơn nữa ám chiêu cực nhiều, đại la thần tiên mà tùy tiện tiến vào cũng sẽ thương nặng.

Ai ngờ tính tình của Lý Ngư quá cẩn thận, căn bản không đuổi theo, Đạo Diễn lại lao vào, vừa hay bị đánh cho không kịp trở tay.

Nếu không phải vậy, với tu vi của hắn, cũng không đến nỗi ăn quả đắng như vậy.

Đạo Diễn hòa thượng chiến lực mạnh nhất vừa tới đã báo hỏng, người còn lại chỉ biết trông vào Trương Tam Phong khổ sở chống đỡ, Tiết Bàn bóp nổ Dao Nhân Phù, mới kinh động tới Lý Ngư.

Đạo Diễn ôm ngực, lớn tiếng nói:

- Chính Kinh tiểu hữu, ngươi không trị thương cho ta trước, hôm nay làm sao mà địch được?

Một Lý Ngư trong đó cười nói:

- Ngươi không nói sớm, nếu nói sớm ta đã chữa thương cho ngươi rồi, ta còn tưởng rằng ngươi là không cần.

Ánh mắt đạo sĩ chân thọt nghiêm lại, phất trần dang ra, thần thú Chu Tước há miệng phun ra một đoàn hỏa diễm, đánh tới trên phân thân.

Phân thân trong nháy mắt liền hóa thành tro bụi, tro bụi ở trong không trung, còn chưa rơi xuống đất đã có bảy mươi hai Lý Ngư nhảy ra.

Trong tay bọn họ bắt Khinh Thân Quyết giống nhau, sau đó di động rất nhanh, đi đến phương vị của mình, xếp thành một tổ trận pháp khác.

Lý Ngư ở dưới lòng đất thì sắc mặt tái nhợt, đã sắp đến cực hạn, sở dĩ hắn kiều mạng dùng thuật phân thân, là muốn khiến những người này biết khó mà lui, đừng liều chết.

Dẫu sao đây cũng là Kim Lăng, không biết bọn họ còn có hậu thủ hay không.

Tốt nhất là có thể dọa lui bọn họ, sau đó thì bàn bạc kỹ hơn với Đạo Diễn.

Nếu Hắc Y Tể Tướng ở Đại Minh mà không có thế lực của mình, Lý Ngư đúng là người đầu tiên không tin, chắc lục triều cũng không có mấy ai tin.

Thế cục kỳ thật đã vô cùng nguy hiểm, bởi vì nếu không dọa được bọn họ, mình tất nhiên có thể đào tẩu, nhưng sẽ rất khó cứu ra mấy người này.

Bất kể là Trương Tam Phong hay là Tiết Bàn, Tưởng Kính, Đường Tái Nhi, đều không phải là người mà Lý Ngư có thể từ bỏ.

Ngón tay hắn khẽ động, các phân thân thôi động Ngũ Hành Trận, Thủy linh chi lực ngưng tụ thành một đoàn sương trắng, bao phủ Đạo Diễn hòa thượng lại.

Đạo sĩ chân thọt cũng biết sự lợi hại của Thái Bình Đạo, không thể để hắn cứu Đạo Diễn, bằng không áp lực bên mình sẽ tăng gấp bội.

Hắn ném phất trần đi, bốn thần thú cả người bốc ra hỏa diễm, Chu Tước phất cánh về phía sương trắng, quạt đi đại lượng thủy linh.

Mà hòa thượng chốc đầu lúc này cũng lên tiếng,

- Hắn ở dưới đất.

Đạo sĩ chân thọt cực kỳ ăn ý với hắn, vừa dứt lời, thần thú Huyền Vũ đã đột nhiên vỗ xuống mặt đất.

Lý Ngư bị chấn cho cả người run lên, sau đó toàn bộ đại địa giống như bị cái sàng cào qua, Lý Ngư ở dưới lòng đất bị hất tung.

Phân thân của hắn lập tức phá diệt, cũng may Ngũ Hành Trận đã bày ra rồi.

- Ngươi cuối cùng cũng tới.

Hòa thượng chốc đầu nhìn Lý Ngư, vẻ cừu hận trong ánh mắt nồng đậm tới không thể tan đi được.

Nếu hận ý có thể giết người, Lý Ngư chắc đã chết ngắc rồi.

Lý Ngư xoay người trong không trung, thân hình trong nháy mắt đã biến mất.

Người ở đây đều cả kinh, bởi vì bất kể là địch hay băng hữu, đều không cảm nhận được một chút khí tức nào của Lý Ngư.

Đây là một chuyện rất khó làm được, ở trên chiến trường như vậy, ngươi bịt lại tất cả khí tức của mình, cũng có nghĩa là ngươi từ bỏ sử dụng linh lực.

Như vậy cho dù là ẩn thân, bị pháp thuật đập trúng, cũng là chắc chắn sẽ phải chết.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)