Đêm dài người vắng, nội viện Lâm phủ.
Sau khi ăn Trúc Cơ Đan, phải mất một đoạn thời gian để thích ứng với biến hóa của thân thể.
Trong lúc này không có gì để dạy, Lý Ngư chỉ phân phó Lâm Đại Ngọc cảm nhận cho tốt, nhất là loại sinh cơ bừng bừng tương tự như vạn vật đều nảy mầm trong thân thể.
Đại Ngọc chủ mộc, đây là một thuộc tính cường tráng, hăng hái, đại biểu cho sinh trưởng, có thể thể hiện ra sự thịnh vượng của sinh mệnh nhất.
Lâm Đại Ngọc đời này được Lý Ngư cứu, không bị Lưỡng Nguyên Chú Tâm Trận tàn phá triệt để, cho nên tuy vẫn có chút nhu nhược, nhưng đã có khác biệt rất lớn.
Sớm muộn gì cũng có một ngày, sau khi tu vi của nàng đi lên, có thể khôi phục sự cường đại và linh khí hệ mộc.
Trong khách phòng, đèn tắt cửa đóng, cửa sổ rộng mở cho ánh trăng sáng tỏ chiếu vào.
Từ sau khi Lý Ngư giác tỉnh âm dương, liền phát giác trong ánh trắng có Âm dương chi khí, tới lúc trăng rằm, còn có cảm giác giống như triều tịch biển lớn.
Hắn đang điều trị nội tức trong ánh trăng, chính vào lúc linh đài thanh minh, khí quán trọng lâu, bỗng nhiên mở mắt.
Có người ở phụ cận bóp nổ Dao Nhân Phù.
Dao Nhân Phù, là một trong tam đại thần khí của Chính Kinh Môn, là độc nhất vô nhị.
Nói cách khác, ở phụ cận có người của Chính Kinh Môn, đang đánh nhau với người ta, hơn nữa còn gặp phải nguy hiểm.
Lý Ngư nhảy lên, từ cửa sổ bay ra, thuận theo phương hướng cảm ứng được mà bay tới.
Sau một thoáng, đã ở bờ sông dã ngoại, Lý Ngư nghe thấy tiếng đánh nhau.
Hắn bay nhanh xuống, chỉ thấy trong sân đang có một Thái Cực Đồ bồng bềnh trong không trung, còn có một chữ vạn của Phật gia kim quang rực rỡ, cùng với tiếng man thú rít gào.
Lý Ngư bấm một Thủy Tự Quyết, đánh tới Âm Dương Đồ, cảm nhận được linh lực quen thuộc là đồ đệ Trương Tam Phong của mình.
Trương Tam Phong đã sắp không chống đỡ được, đột nhiên có cường viện, không khỏi tinh thần phấn chấn.
Hắn vô cùng quen thuộc với cỗ linh lực này, chính là khí tức của Chính Kinh Đại Thánh Lý Ngư, ân sư của hắn.
Thủy Tự Chi Linh tinh thuần như vậy, là độc nhất thiên hạ.
Lý Ngư ở trên mây bấm Thanh Mộc Quyết, kêu gọi sáu phân thân, bày trận chung quanh, chân thân của hắn dùng Hậu Thổ Quyết ẩn nấp dưới đất, quan sát tình thế chiến trường.
Chỉ thấy trong sân có một hòa thượng, Trương Tam Phong, Tiết Bàn và Tưởng Kính đều thân chịu trọng thương, sau lưng bọn họ, còn có một tiểu cô nương, cũng đang thi pháp, pháp thuật của nàng ta vô cùng cương mãnh, đánh lùi người đang bao vây tới, là cao đồ Đường Tái Nhi của Lữ Linh Khởi.
Nàng ta đang vung trong rko, rõ ràng là một thanh phương thiên họa kích, còn dài hơn người nàng ta ba bốn lần, nhưng Đường Tái Nhi lại múa nhanh như gió.
Linh lực và sát khí của thanh binh khí này đã vượt quá phạm vi thăm dò của linh năng hệ kim của Lý Ngư, rõ ràng chính là chính phẩm, cũng chính là binh khí của Ôn Hầu Lữ Bố.
Lý Ngư không khỏi líu lưỡi, Lữ Linh Khởi này điên rồi, không ngờ lại đưa thanh sát khí này cho tiểu đồ đệ của mình. Chẳng lẽ nàng ta không biết, Lữ Bố có bao nhiêu cừu nhân sao?
Bao vây bọn họ là một đám chiến sĩ dáng người thô lùn, bọn họ mặc áo đen, nhưng khí binh nghiệp trong cử chỉ là căn bản không giấu đi được.
Trong đám người, có một quái vật dáng người vô cùng to lớn, hình thể quái dị, thắt lưng cơ hồ là bằng chiều cao, giống như một cái cối xay thành tinh, tăng vọt mấy trăm lần.
Trong mỗi cái giơ tay nhấc chân của hắn chính là một cái búa tạ, đập cho sơn băng địa liệt.
Kỳ quái nhất là, động tĩnh lớn như vậy, không ngờ không dẫn người của quan phủ Đại Minh tới.
- Người nào?
Sau một tiếng gầm rú, trên người quái vật run lên, vô số sợi lông giống như mũi tên phóng ra chung quanh.
Sáu Lý Ngư đều bị bắn trúng, sau đó nổ tung, rơi xuống đất, trở thành sáu tia lửa.
Lý Ngư nhíu mày, hắn thầm thi pháp, sau khi rơi xuống đất, phân thân hóa thành ba mươi sáu, lại một lần nữa đứng lên bày trận.
Trương Tam Phong rõ ràng cảm thấy linh lực trợ giúp trên người đã giảm bớt, trong lòng hiểu được, quái vật này đả thương đến phân thân, nhưng cũng làm hao phí linh lực của sư tôn.
Nhưng ba mươi sáu phân thân đột nhiên xuất hiện này lại không thể không khiến hắn cảm thán, tốc độ khôi phục linh lực của sư tôn quả thực là chưa từng nghe nói.
Trong những người áo đen, một hòa thượng đột nhiên xuất hiện, hô lớn:
- Là tiểu tặc Lý Ngư đó.
- Tới vừa hay.
Một đạo sĩ khô gầy bên cạnh hắn cười lạnh một tiếng, nhấc tay quét phất trần, trong không trung xuất hiện ảo ảnh của một lò đan.
Trong lòng Lý Ngư thầm tính toán, mình để Tiết Bàn về thanh lý môn hộ, có khả năng đã tra được manh mối đến trên đầu Giả phủ.
Tại sao bọn họ lại chủ quan như vậy, không ngờ trực tiếp giao thủ với đám người này.
Khi hắn đang phân thần, ảo ảnh lò đan trong không trung bốc ra một làn khói xanh, khói nhẹ tản ra, biến thành hình dạng một bát quái, từ bên trong bốn con dị thú lao ra.
Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ.
Bốn dị thú đồng thời hạ xuống, rít gào, chỉ một thoáng rồng ngâm hổ gầm, phong vân nổi lên bốn phía, mùi tanh nồng bốc ra.
Lý Ngư có chút kinh ngạc, đạo sĩ này xuất thủ, đều là pháp thuật Đạo môn chính thống, nhưng uy lực lại mang theo từng trận âm phong, quỷ dị đẫm máu.
Bốn cự thú vừa ra sân, liền thay đổi thế cục, trường hợp lại nghiêng về một phía.
Trương Tam Phong khổ sở chống đỡ Âm Dương Thái Cực Đồ, chặn đại bộ phận công kích, Đường Tái Nhi và Tưởng Kính thì phụ trách ngăn cản người áo đen xông lên.
Cự thú giống như cối xay đó thậm chí không phân địch ta, lập tức đập chết mấy người áo đen, trong nháy mắt đã hóa thành bánh thịt.
Người áo đen khác không hề sợ hãi, vẫn dũng mãnh không sợ chết tiếp tục lao về phía trước, giống như là máy móc không có tình cảm.