Lý Ngư không phải chờ quá lâu, Lâm Như Hải đã trở lại.
Phía sau hắn dẫn theo một bà tử, người được bà tử ôm trong lòng chính là nữ nhi bảo bối của hắn.
Lâm Như Hải cực kỳ yếu thích nữ nhi này, chỉ cần ở trong một phòng, ánh mắt gần như là không rời đi, tràn ngập cưng chiều.
Ở trong lòng bà tử, Lâm Đại Ngọc lén lút giương mắt nhìn Lý Ngư, con mắt tràn đầy linh khí nhẹ nhàng chớp chớp, trên khuôn mặt vẫn có chút non nớt tràn ngập vẻ vui sướng.
- Tiên sinh này, ta đã gặp rồi.
Nàng ta mở miệng nói, thanh âm uyển chuyển êm tai, chỉ là hơi mang theo chút yếu ớt.
- Đừng nói bậy.
Lâm Như Hải cười nói:
- Tiểu hài tử đồng ngôn vô kỵ, đạo trưởng đừng trách.
- Ta thực sự đã gặp rồi.
Lâm Đại Ngọc cười bảo.
Lâm Như Hải cảm thấy có chút kinh ngạc, hôm nay dường như nữ nhi nói đặc biệt nhiều, hơn nữa nhìn qua thì vui vẻ hơn thường ngày rất nhiều.
Lý Ngư cười ha ha, bọn họ gặp lại, có thể được cho là cửu biệt trùng phùng.
Nhiều năm trôi qua rồi, mình đã không còn là một tiểu phương sĩ mới ra đời, bị nhốt ở đồi Cảnh Dương nữa.
Tiên Linh trong hoa lúc đó cũng đã chuyển thế, trở thành tiểu nữ trước mắt này.
Lý Ngư cười bảo:
- Lớn như vậy còn cần người bế à?
Lâm Đại Ngọc có chút e lệ, mím môi, cúi đầu nói:
- Phụ thân bảo bế.
Lâm Như Hải lòng đầy mong đợi, hỏi:
- Đạo trưởng, nữ nhi này của ta...
Ngón tay Lý Ngư khẽ động, một đạo Thủy linh chi lực quấn lấy cổ tay Đại Ngọc.
Thân thể nho nhỏ lập tức cảm thấy cả người dễ chịu, cơ hồ là muốn hét ra tiếng.
Quả nhiên, hệ mộc đầy ắp.
Thích hợp nhất là tu luyện cùng hệ thủy.
Nếu luận tới tư chất, Lâm Đại Ngọc đã là loại tư chất đơn thuộc tính cao nhất, cho dù là Tần Khả Khanh là mộc hệ chi linh cũng không bằng nàng ta.
Ngón tay Lý Ngư khẽ động, lấy ra một viên Trúc Cơ Đan, cười nói:
- Nào, nuốt vào đi.
Lâm Đại Ngọc nhìn phụ thân của mình, Lâm Như Hải chỉ do dự một chút rồi gật đầu.
Lý Ngư hơi cúi người, Lâm Đại Ngọc cầm lấy viên thuốc, giương mắt nhìn Lý Ngư một chút, sau đó chậm rãi bỏ vào miệng.
Đan dược này vào miệng là tan, sau đó linh lực ẩn chứa trong đan dược sẽ tự động cọ rửa kinh mạch người uống thuốc, chỉ cần nàng ta có tư chất, sẽ có thể mở được khí hải và luân đài, hình thành một tiểu chu thiên trong kinh mạch, là phương thức nhập môn đơn giản nhất.
Sau khi nhập môn, sẽ có một tia linh lực cực kỳ mỏng manh, trở thành một tu sĩ gà mờ.
Lý Ngư cười nói:
- Tốt, ăn đan dược của ta, từ giờ ngươi chính là một thành viên của Thái Bình Đạo, sư phụ của ngươi tên là Trương Thừa Phong, có hai sư tỷ.
Đến hiện tại, người thực sự được hắn tán thành, chí chân chí thiện vẫn là Triệu Phúc Kim.
Phan Kim Liên, tuy không nhất định chí thiện, nhưng nàng ta ít nhất cũng chí chân, chưa bao giờ che giấu mình, cho nên xem như là một nửa.
Đại Ngọc trước mắt, không biết như thế nào, vẫn phải nghiên cứu thêm.
- Ngươi không phải là tiên sinh à?
Lâm Đại Ngọc dần dần có chút thả lỏng, không còn e lệ như vậy nữa, lớn mật hỏi.
Lý Ngư cười lắc đầu, nói:
- Không phải.
Kim mộc thủy hỏa thổ, mình gom đủ ba rồi, đã quá nửa.
Trong lòng Lý Ngư, thậm chí có một tia cảm giác thỏa mãn đã lâu không thấy, Chuyện hắn đáp ứng Trương lão đầu, một mực luôn giữ ở trong lòng.
Trương Thừa Phong tới chết cũng không muốn nhận mình làm đồ đệ, có lẽ là hắn nhìn ra được, mình không phải Đại lương hiền sư chính thống, căn bản sẽ không đi theo con dường tràn ngập bụi gai, đối địch với cả thế gian của bọn họ.
Nhưng Thái Bình Kinh lựa chọn mình, nó lựa chọn một truyền nhân không bình thường.
Ai đúng ai sai, đã không còn quan trọng, Lý Ngư có đạo tâm cố định của mình, đã sớm thâm căn cố đế giống như bàn thạch.
Hắn không thể đi thờ phụng cái trò đó của Trương lão đầu, nếu không chính là đạo tâm hủy hết, cho dù thành công cũng chỉ là một cái xác không hồn, căn bản không phải là mình.
Thần phật đầy trời, ai có thể bảo đảm, khi bọn họ thành thần thành phật, có giữ vững bản tâm hay không.
Tín ngưỡng là một thứ rất huyền ảo, Lý Ngư cảm thấy tín thì được, khi cảm thấy nhất trí với suy nghĩ của mình, hoặc là sau khi được thể hồ quán đính, thì có thể tín.
Ngưỡng, thì không cần thiết.
Ba chữ Thái Bình Đạo vừa ra khỏi miệng, Lâm Như Hải biến sắc, cuối cùng vẫn không nói gì, hắn cũng có nghe nói tới uy danh của Thái Bình Đạo, đó là một từ cấm kỵ.
Lý Ngư nói:
- Các ngươi muốn nàng ta theo ta tới Biện Lương học nghệ, hay là tự học trong nhà? Ta có thể trải đường giúp nàng ta, sau đó mới đi, nhưng trong lúc này chỉ sợ lại có kẻ xấu tới cửa. Nếu về tông môn, ít nhiều cũng có đồng môn bảo vệ, có thể thoải mái vượt qua Trúc Cơ kỳ.
Lâm Như Hải thở dài, vẫn vô cùng quả quyết nói:
- Nguyện để nàng ta đi theo đạo trưởng tới Biện Lương tu đạo.
Lý Ngư từ trong lòng lấy ra mấy tấm bùa hộ mệnh, nói:
- Đây là Ẩn Nặc Phù, sau khi bấm phù này có thể che giấu thân ảnh. Các ngươi giữ lại mấy tấm để phòng bất trắc. Mấy ngày nay ta ở Kim Lăng có chút việc, sau khi xong xuôi sẽ tới đón nàng ta.
Lâm Như Hải vội vàng cất đi, trong lòng Lý Ngư khẽ động, hắn là con rể của Giả phủ, hòa thượng chốc đầu đó lại có uyên nguyên sâu đậm với Giả phủ, mình không thể không phòng.
Lý Ngư đi đến ngoài thư phòng, phất tay, đầu ngón tay bấm mấy pháp quyết, từ trên mái hiên mấy người nhỏ ngũ hành bò lên, phân tán trong sân.
Rất nhanh, một đạo thanh quang bắn thẳng lên bầu trời, sau khi hạ xuống hình thành một quang mạc, bao vây Lâm phủ.
Lý Ngư lại lấy ra một khối bạch ngọc, một tấm phù chỉ, nói:
- Người cầm bạch ngọc này mới có thể ra vào nội viện, mấy ngày gần đây chớ đưa cho người khác. Nếu là có người cường hành phá trận, ngươi cứ bấm rách Dao Nhân Phù này, ta lập tức sẽ tới ngay.
Lâm Như Hải nhất nhất ghi nhớ trong lòng, nhưng vẫn hỏi:
- Đạo trưởng, Lâm phủ chúng ta trước nay thiện chí giúp người, không kết thù với ai, vì sao phải làm như vậy.
Lý Ngư cười nói:
- Không sợ kẻ trộm, chỉ sợ trộm rình, tuy các ngươi không có cừu nhân, nhưng lại có người, từ sớm đã nhằm vào nơi này, thậm chí là trước khi ... Đại Ngọc sinh ra.
Lâm Như Hải lau mồ hôi,
- Nếu không phải có đạo trưởng đích thân tới, tại hạ vẫn ngu ngơ không biết gì, chỉ là không biết người đó là ai?
Lý Ngư thầm nghĩ trong lòng, bàn cờ này của hòa thượng chốc đầu, bố trí đã không chỉ vài ba năm.
Hắn cũng coi như là xui xẻo, từ lúc bị tam túng đào trúng động phủ, mỗi một bước đều giẫm mìn chính xác, bị mình nhất nhất phá giải.
Chẳng trách hắn lại hận mình như vậy, bố trí tỉ mỉ, tro rơm sợi rắn, đều chỉ là công dã tràng.
Từ khoảnh khắc mình gặp được tam túng, bố trí này của hắn đến cuối cùng là không thể thành nữa, không thể tái hiện kết cục đại địa trắng xoá chân tay sạch sẽ, giúp hắn chặt đứt nghiệp hỏa, bạch nhật phi thăng, đứng vào hàng tiên ban.
Giấc mơ này, tỉnh sớm mười mấy năm.
Lý Ngư nói:
- Sau khi ngươi biết cũng vô ích đối với ngươi.
Cũng không phải hắn không muốn nói, mà là nói ra cũng không có tác dụng gì, còn dễ ảnh hưởng đến tình cảm của vợ chồng của bọn họ.
Lý Ngư nhìn ra được Lâm Như Hải là một người rất lo cho gia đình, không định cho hắn biết chuyện này là ghê tởm tới mức nào, thậm chí bao gồm cả cuộc hôn nhân này của bọn họ, cũng giống như là quân cờ trên bàn cờ, bị người ta an bài.
Lâm Như Hải vừa nghe vậy cũng không truy hỏi, cả ngày hắn vui tươi hớn hở, mật lý điều du với thê tử, cùng hưởng thiên luân với nữ nhi.
Khuyết điểm duy nhất chính là không có nhi tử, gần đây cũng đang một mực nỗ lực.
Đáng tiếc chỗ thê tử lại không hề có động tĩnh, Giả Mẫn là xuất thân hào môn, có tri thức hiểu lễ nghĩa, mỗi ngày đều khuyên bảo trượng phu nạp thêm mấy phòng tiểu thiếp.
Lâm Như Hải không lay chuyển được, cũng cho mấy nha hoàn thông phòng mở mặt, nhưng lại không có ai mang thai.
Hiện giờ Đại Ngọc có chỗ cao hơn để đi, hắn cũng coi như giải quyết được một tâm sự, chuẩn bị cùng phu nhân đóng cửa, dùng lớn sức lực, tranh thủ truyền xuống một mạch này của Lâm gia.
Lâm Đại Ngọc nghe cả nửa ngày, lại vẫn không hiểu gì, nàng ta nhìn phụ thân, lại nhìn Lý Ngư, hỏi:
- Ngươi đã không phải tiên sinh, vậy ta gọi ngươi là gì?
Lý Ngư cười nói:
- Tùy ngươi.
Lâm Như Hải vội vàng cười nói:
- Gọi thúc phụ là được.
Từ thúc phụ này cũng quá khó nghe rồi, Lý Ngư vốn có chút kháng cự, nhưng thúc thúc lúc này, là gọi tiểu thúc tử (em chồng).
Ví dụ như nếu Kim Liên không được mình cứu, nàng ta hiện tại chắc đã gọi Võ Tòng là thúc thúc.
Lý Ngư cười nói:
- Hai sư tỷ của ngươi đều gọi ta là Lý Ngư ca ca.
Con mắt Lâm Đại Ngọc đảo một vòng, lại không gọi gì, trong lòng đang nghĩ chuyện khác.
Người khác gọi như vậy, ta cũng học theo người ta thì không phải thành con vẹt à.
Không gọi Lý Ngư ca ca, vậy gọi Lý ca ca, bằng không gọi Ngư ca ca.
Trong lòng nàng ta nghĩ như vậy, không biết tại sao lại bĩu môi.