Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 379: Tây tịch

Chương Trước Chương Tiếp

Biểu cảm của Lâm Như Hải cứng lại, nhìn về phía góc.

Đúng là có một người trông không giống người thường, hắn thong dong ăn uống, sắc mặt như thường, người không biết còn tưởng rằng hắn là đến lừa cơm.

Người khác hoặc múa bút vẩy mực, hoặc nhíu mày trầm tư, đây mới là bộ dạng của văn hội.

Người mà nữ nhi chỉ, ngồi trước bàn đũa không rời tay, căn bản không có chút ý tứ muốn cầm bút, chẳng lẽ đây là một cuồng sĩ?

Trong sơn dã Đại Minh có rất nhiều cuồng sĩ, bọn họ tự biết vô vọng với công danh, liền thích dỗi trời dỗi đất, tán gẫu để tiêu khiển.

Trong những người này, cũng có một số người biết điền từ viết thơ, lăn lộn tới không lo ăn uống.

Hắn cười dài trêu nữ nhi, cưng chiều nói:

- Phụ thân giúp ngươi chọn người tốt.

Giả Mẫn lại bấu mặt Đại Ngọc, trêu ghẹo:

- Ngươi tưởng ta là tìm tiên sinh dạy ăn cho ngươi à.

- Ta chọn hắn.

Lâm Đại Ngọc bĩu môi, không thuận theo nói.

Đại Ngọc là Tiên thiên chi linh chuyển thế, trời sinh đã được người ta yêu thích, lại thêm khuôn mặt sắp nói lệ đã rơi trước. Thấy mắt nữ nhi nhà mình đỏ lên, phối với tính tình yếu đuôi, ai cũng không chịu nổi.

Đại Ngọc rúc rúc trong lòng Giả Mẫn, hai vợ chồng lập tức đầu hàng, nói chung là dạy một số thứ cơ bản như nhận chữ, chín bỏ làm mười một chút cũng được.

Giả Mẫn và Lâm Như Hải nhìn nhau, đều thấy vẻ bất đắc dĩ trong mắt nhau, cuối cùng vẫn là Lâm Như Hải thương nữ nhi, nói:

- Bảo hắn ở lại đi.

Lâm Như Hải tìm quản gia, thì thầm một phen, sau đó tự mình bước đi.

Tuy ngại sự tùy hứng của nữ nhi, mình chọn Lý Ngư, nhưng bản thân hắn lại rất không thích người này.

Chuyện văn nhã như vậy, mình làm rất cẩn thận, truyền ra lại có thể gia tăng một chút danh vọng, nhưng cuối cùng lại chọn người như vậy, sợ rằng sẽ bị những người đọc sách này cười nhạo.

Quản sự ra ngoài nói xong, phân phát lễ vật cho từng người.

Mọi người bất mãn quay về, đi tới cửa, đều quay đầu nhìn xem là ai được giữ lại.

Nhìn trái nhìn phải cũng không thấy, thư sinh từng chế giễu Lý Ngư lúc xếp hàng ở cửa lớn gan hỏi:

- Xin hỏi lão đô quản, là ai được ngự sử đại nhân ưu ái?

Quản gia chỉ chỉ Lý Ngư vẫn đang phẩm rượu,

- Ờ, vị đó.

Mọi người nhao nhao buông tay, bộ dạng không thể tin được.

- Cao hứng mà đến, mất hứng mà về, ai ngờ chúng ta lại bại dưới tay một người điên.

Một đám sĩ tử, lập tức tìm về sự tự tin, thì ra không phải là trình độ của mình không được, mà là nhãn quang của ngự sử thám hoa này quá kém.

Bọn họ túm năm tụm ba, vừa cầm lễ vật của Lâm phủ vừa châm chọc khiêu khích.

Đến cuối cùng, ở trong miệng đám người này, chức thám hoa của Lâm Như Hải tám thành cũng là bỏ tiền ra mua, nếu không thì chính là nhờ quan hệ đút lót mà có.

Bọn họ đàm tiếu mắng giận, chỉ điểm giang sơn, hoàn toàn quên mất vừa rồi mình ca công tụng đức, ra sức vuốt mông ngựa thế nào.

Quản gia cũng lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, đi tới trước mặt Lý Ngư, sửa sang lại một chút biểu cảm của mình.

Hắn cố nặn ra một nụ cười,

- Tiên sinh, chủ nhân nhà ta mời ngài tới thư phòng một chuyến.

- Chờ ta ăn xong đã, đừng vội.

...

Lý Ngư ung dung ăn uống no đủ rồi mới đứng dậy.

Hắn lấy khăn lau tay, sau đó vỗ vỗ quần áo, nói:

- Đi trước dẫn đường.

Lão quản gia quay mặt đi, lập tức liên tục khinh bỉ, dẫn theo tên tham ăn này tới thư phòng.

Sau khi hai người đứng lại, quản gia vừa định gõ cửa, Lý Ngư đã đẩy cửa đi vào.

Lâm Như Hải ngạc nhiên nhìn người không gõ cửa mà vào, trong lòng sinh ra mấy phần không vui, cảm thấy Lý Ngư có chút lỗ mãng.

Lâm Như Hải là một người đọc sách tới có chút cuồng, coi trọng nhất chính là "Lễ".

Theo hắn, người đọc sách nên nho nhã lễ độ, cử chỉ có độ, mới là chính đạo.

- Tiên sinh, mời ngồi.

Lý Ngư tìm ghế dựa, sau khi ngồi xuống, Lâm Như Hải lập tức hỏi:

- Tiên sinh đã có duyên vào phủ làm tây tịch, chứng tỏ chúng ta có một đoạn duyên phận, ta thấy ngươi tuổi không bằng ta, mạo muội gọi một tiếng hiền đệ.

- Được.

Lâm Như Hải nhíu mày, hỏi:

- Hiền đệ đã từng dạy học chưa.

Lý Ngư nghĩ nghĩ một chút, rất nghiêm túc gật đầu:

- Có rồi, kinh nghiệm dạy học của ta rất phong phú.

- Vậy thì tốt, đều là dạy sách gì.

Lý Ngư vừa nghe thấy vậy, lập tức cảm thấy phấn chấn, hắn đứng dậy, chắp tay sau lưng nói một cách đầy nhịp điệu:

- Thiên, địa, âm, dương.

Lâm Như Hải ngây ra chừng năm sáu hơi thở mới tỉnh lại, ho khẽ một tiếng nói:

- Thiên địa âm dương?

Kiến thức của hắn rộng rãi, đã hạ cho Lý Ngư một định nghĩa, người này không phải cuồng sĩ, hắn là đến ăn uống đoán mệnh.

Không đợi Lâm thám hoa nổi giận đuổi người, Lý Ngư đã động rồi.

Lý Ngư gật đầu nói:

- Đúng vậy, bản nhân truyền đạo, chú ý là thi giáo cho người, không câu nệ cổ hủ. Trên đến thiên địa ngũ hành, dưới tới nhận chữ hiểu lý, bao hàm toàn diện, cẩn thận tỉ mỉ. Thiên kim thể tìm ta làm tây tịch, cái khác không dám nói, một vị trí lục địa thần tiên là đảm bảo.

Lâm Như Hải thu hồi thành kiến, trong lòng hắn dâng lên chút kích động, cung kính đứng dậy nói:

- Chẳng lẽ các hạ là...

Lý Ngư cười ha ha,

- Ta chính là Chính Kinh Đại Thánh, Lý Ngư.

Chuyến này hắn là muốn dẫn rắn ra khỏi hang, cho nên cố ý vạch trần thân phận.

- Thì ra là ngươi.

Lâm Như Hải vừa nghe thấy cái tên này, lập tức nhớ ra, chỉ là hai lần cách ăn mặc của Lý Ngư khác biệt quá lớn, khiến hắn không nhìn ra được.

Lúc này quan sát kỹ, không phải chính là người ngày đó trên Bồng Lai Tiên Hội sao, Lâm Như Hải còn nhớ hắn tự xưng là Chính Kinh Đại Thánh, lấy ra một hộp viêm tinh đựng long huyết, dẫn tới mọi người tranh mua.

Tuy hắn cầm một tấm Ẩn Nặc Phù gạt người, nhưng Long Vương cuối cùng cũng không dám làm khó hắn. Long Vương đó ngay cả Tả Từ cũng dám đuổi, lại không dám động tới hắn, mà hai người phạm lỗi giống hệt nhau, bởi vậy có thể thấy được người này thậm chí còn lợi hại hơn cả Tả Từ.

Lý Ngư lại cười nói:

- Ngươi biết ta à?

- Có duyên gặp một lần.

- Lúc nào?

Lần này tới phiên Lý Ngư giật mình, khi hắn đến thấy Lâm Như Hải có chút quen mắt, nhưng hắn là quan viên Đại Minh, mình không có lý do nào lại từng gặp hắn mới đúng.

Biết thân phận của Lý Ngư, Lâm Như Hải không dám chủ quan nữa, hắn không còn dùng lễ nghi thế tục để đối đãi với Lý Ngư, mà là đứng dậy nói:

- Đông Hải Bồng Lai Tiên Hội.

Lý Ngư cảm thấy có chút hơi ngượng, Đông Hải Bồng Lai Tiên Hội, mình không được nở mày nở mặt cho lắm.

Khi đó dùng âm mưu, không ngờ Tả Từ cũng vừa dùng xong, khiến mình mất mặt.

Cũng may da mặt Lý Ngư dày, bất kể là tình huống gì, chỉ cần ngươi không xấu hổ, vậy xấu hổ chính là người khác.

Lý Ngư giống như người không sao cả, cười ha ha, bỏ qua chuyện này, sau đó nói:

- Lệnh thiên kim có tư chất tuệ căn, há có thể ở trong khuê phòng, vội vã mấy chục năm rồi già đi, suy bại mà chết.

- Nếu đạo trưởng chịu dẫn nàng ta bước vào hàng ngũ tu sĩ, tại hạ vô cùng cảm kích.

Lý Ngư cười nói:

- Ta tới đây, chính là muốn truyền đạo cho nàng ta, chỉ là không biết đã có hòa thượng đạo sĩ nào tới quý phủ chưa?

- Hòa thượng đạo sĩ?

Lâm Như Hải nói:

- Phủ chúng ta có đạo quán nhà mình, cũng có chùa miếu thân thiết, thường ngày nghênh đón qua lại, khó tránh khỏi có đạo trưởng thiền sư đến thăm.

Trong lòng Lý Ngư có tính toán rồi, gật đầu nói:

- Được, ngươi trở về chuẩn bị một chút, rồi dẫn lệnh thiên kim đến đây, hôm nay ta giúp nàng ta nhập môn trước.

Lâm Như Hải mừng rỡ, đứng dậy lại cúi đầu với Lý Ngư, sau đó mới xoay người rời khỏi.

Mặc dù Lý Ngư từng mất mặt trên Bồng Lai Tiên Hội, nhưng cảnh tượng hắn ngang nhiên đi lừa đảo, Long Cung không ngờ lại không dám quản, Long vương gia còn bị hắn dọa cho phải bỏ đi, Lâm Như Hải vẫn còn nhớ rõ.

Tục truyền hắn còn là tôn sư một phái, Đại Ngọc đi theo hắn, chẳng phải là có hi vọng đắc đạo.

Sau khi Lâm Như Hải đi rồi, Lý Ngư phóng thích linh lực, tìm kiếm chung quanh xem có cơ quan gì không.

Hắn rất hiểu cá tính của Hòa thượng chốc đầu, đã cắn rồi thì sẽ không nhả ra, Giáng Châu Tiên Thảo thoát ly Lưỡng Nguyên Chú Tâm Trận, hắn há có thể không có hậu thủ? Nhìn từ bên Bảo Sai thì tuyệt đối là không thể, khẳng định còn có chiêu số độc địa gì đó.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)