Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 378: Thánh nhân (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Thư sinh quả thực là hoài nghi lỗ tai của mình có phải hỏng rồi không.

Hắn chính là muốn làm hỏng tâm thái của đối thủ trước, giúp mình có thêm mấy phần nắm chắc, không ngờ lại đụng phải một người điên.

Lý Ngư lắc đầu, nói:

- Ta đúng là thánh nhân, mấy ngày trước vừa bước vào Thánh Nhân cảnh, môn hạ cũng có mấy anh kiệt thiên hạ.

Có người cười hì hì nói:

- Hắn đúng là kẻ điên.

Lý Ngư cũng chẳng buồn để ý bọn họ, còn nói một hồi đạo lý lớn của Chính Kinh Môn, trong đó có một thư sinh hỏi với vẻ khinh thường:

- Những ngôn luận này của ngươi là trích dẫn kinh điển nhà ai?

- Chính Kinh Kinh.

...

- Quả nhiên là người điên.

- Đừng để ý đến hắn.

- Càng nói hắn lại càng hăng.

...

Lý Ngư cũng không tức giận, hiện tại hắn đã nhận là Chính Kinh Đại Thánh, là thánh nhân chính nhi bát kinh. Có câu: Thánh nhân vô thường tâm, vi thiên hạ hồn kỳ tâm. Bách tính đều là tai mắt, con cái của thánh nhân.

Các ngươi đều là hài tử của ta, lạc đường rất sâu, không thể tự thoát ra được, Chính Kinh Đạo môn trách nhiệm nặng mà phải đi xa. Lúc nào hắn truyền đạo thiên hạ, khiến thói đời xoay chuyển, chắc sẽ có lợi rất lớn đối với tu vi, bạch nhật phi thăng cũng không đủ.

Lúc này, từ nội viện một quản sự đi ra, ho khẽ một tiếng, mọi người lập tức yên lặng.

Quản sự cười nói:

- Lão gia chúng ta nói, chư vị đều là người đọc sách, môn sinh của thánh nhân, há lại có thể đợi ở đây giống như tiểu thương. Lão gia đã sai người chuẩn bị tiệc bạc ở hoa viên, chúng ta vừa ăn vừa chọn, dùng văn kết bạn, cũng là một nhã sự. Phàm là người hôm nay đến, bất kể có được chọn hay không, Lâm phủ chúng ta đều sẽ chuẩn bị một chút lễ mọn đưa tiễn.

Mọi người mừng lắm, bọn họ đã đến ứng tuyển, trong túi tất nhiên đều eo hẹp.

Vừa nghe không những sẽ không tốn công vô ích một hồi, còn có thể được ngồi cùng tiệc với thám hoa, chẳng phải là cả nhà đều vui à.

Một đám thư sinh vừa khen ngợi Lâm ngự sử hiếu khách biết lễ vừa thưởng thức cảnh đẹp lâm viên của Lâm phủ.

Lâm phủ rất lớn, hơn nữa trường lang tẩu vũ, quanh co khúc khuỷu, đi một hồi lâu mới đến hoa viên.

Trong hoa viên có lương đình, xung quanh che mành, từ trong nhìn ra ngoài thì dễ, từ ngoài nhìn vào trong lại khó.

Lý Ngư ngưng thần nhìn một cái, bên trong có một thiếu phụ đang ngồi, ôm một tiểu la lị, phấn điêu ngọc trác, vô cùng xinh đẹp. Tay cầm quạt tròn, che cằm.

Lâm muội muội?

Lý Ngư mỉm cười, nhớ tới tiểu cô nương từ trong nhụy hoa đi ra trong Lưỡng Nguyên Chú Tâm Trận.

Không biết nàng ta có còn nhận ra ta hay không.

Lâm Như Hải đứng ở thượng thủ, xua tay ra hiệu cho mọi người chú ý.

Thám hoa lang khuôn mặt thanh tú, dáng người tuấn tú, mặc quần áo trắng.

Lý Ngư luôn cảm thấy có chút quen mắt, lại không nhớ ra được đã gặp ở đâu rồi.

Lâm Như Hải tất nhiên cũng sẽ không ngờ được rằng, trong những người này lại có Chính Kinh Đại Thánh ngày đó mưu toan lừa bịp mọi người.

- Chư vị, hôm nay có duyên gặp nhau một lần, không những là để tìm một Tây Tịch tiên sinh cho tiểu nữ, cũng là muốn dùng văn kết bạn với chư vị. Cơm nhạt thảm thô, chớ hiềm đơn sơ, văn chương diệu bút, chớ có che giấu.

- Vì Lâm thám hoa ngự sử.

Mọi người nhao nhao nâng chén.

Lâm Như Hải mỉm cười nâng chén.

Lý Ngư không khỏi cười thầm, Lâm Như Hải này đúng là không biết lo liệu việc nhà, chẳng trách không giữ được tài sản, đều bị Giả Liễn lấy đi, nữ nhi cũng bị bức phải đi ăn nhờ ở đậu.

Ra tay đúng là rộng rãi, cái gọi là cơm rau dưa của hắn đều là món ăn quý và lạ, có cái Lý Ngư còn chưa từng thấy.

Lý Ngư cúi đầu ăn, thưởng thức kỹ, lúc này trong vườn thỉnh thoảng lại có tiếng cao đàm khoát luận truyền ra, xen lẫn với những tiếng cười khí khái.

Rượu được một nửa, có hạ nhân bưng giấy và bút mực lên, trải trên bàn bên cạnh, muốn mọi người dùng cảnh vật trong vườn làm đề, viết một bài thơ.

Xem ra đây là đề thi.

Mọi người thấy Lâm ngự sử là nhân vật như vậy, đều muốn có thể giành được vị trí Tây Tịch tiên sinh này, móc nối quan hệ với hắn, thế là nhao nhao nín thở ngưng thần, cẩn thận suy tư.

Một người trong đó đã quá bảy mươi, râu bạc tóc bạc, tinh thần quắc thước, đặt bút đầu tiên:

- Để ta.

Hắn xắn tay áo, múa bút vẩy mực, Lâm Như Hải ở bên cạnh mỉm cười quan sát, khẽ lắc đầu.

Hắn là tham hoa chi tài, tuy lão phu tử này có mạch văn, lại không có hành văn, viết cũng tạm được.

Có điều hắn cũng không nói thẳng là không tốt, chỉ cười bảo hạ nhân đưa lễ lên, lão phu tử bất đắc dĩ cầm lễ vật rời khỏi.

Lần này mọi người càng khẩn trương hơn, ai nấy nhíu chặt mày, khoét hết chữ nghĩa trong bụng.

Chỉ có Lý Ngư, vẫn đứng yên ở đó, bưng một chén rượu, thở dài:

- Rượu ngon.

- Gạch cua này không tồi.

- Thịt này hơi dai.

Thư sinh mặc trên tiệc càng lúc càng ít, lại không xuất hiện một người khiến Lâm Như Hải hài lòng, một là nhãn giới của hắn quá cao, hai là chất lượng người hôm nay đến ứng mộ hơi kém.

Hắn vén rèm, đi vào lương đình, nhìn thấy phu nhân và nữ nhi, lập tức tâm tình trở nên vui sướng.

- Ngọc Nhi, ngươi muốn người nào dạy ngươi?

Lông mi dài dài của Lâm Đại Ngọc chớp chớp, giơ ngón tay ngọc, mỉm cười nói:

- Là người ăn giỏi nhất kia kìa.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)