Gió xuân mười dặm đường Dương Châu, mành châu cuốn lại cũng không bằng.
Dương Châu trước giờ chính là một nơi phồn hoa, nhất là hiện giờ mượn xuân sớm của Nam Quốc, lại có du khách nhiều như mây.
Lý Ngư cũng có không ít hiểu biết đối với Ngự Linh Đường, may mà có quan nhị đại Hoa Tử Hư này ở trong Ngự Linh Đường.
Tuy hắn không làm được gì, nhưng có một dưỡng phụ là thái giám, là cao tầng trong Ngự Linh Đường.
Quần thể thái giám này, con nuôi bọn họ nhận, phần lớn đều là con tư sinh trước khi vào cung, hoặc là hài tử căn bản không cắt sạch sẽ mà sinh ra.
Bởi vì không dám thừa nhận mà không cắt sạch sẽ, chỉ có thể nói là nhận làm con nuôi, trên thực tế là con nối dõi được coi trọng nhất.
Lý Ngư một độ hoài nghi, Hoa Tử Hư này, rất có khả năng là thân nhi tử của Hoa thái giám, bằng không sao lại đối tốt với hắn như vậy.
Đại Minh triều từ lúc Chu Lệ tại vị, quyền thế của thái giám lên cao, hơn nữa còn có xu thế càng lúc càng lớn.
Ở trong hoàng cung, không ngờ có một cao tầng của Ngự Linh Đường, nghĩ thôi cũng khiến người ta không rét mà run rồi.
Đủ loại dấu hiệu cho thấy, hòa thượng chốc đầu có uyên nguyên rất sâu với Ngự Linh Đường, nói không chừng bản thân hắn cũng là cao thủ của Ngự Linh Đường.
Thủ đoạn của hắn, năm lần bảy lượt đều giống như Ngự Linh Đường, nhất là lần đó dùng hồn đan khống chế Kê Lão, Lung Dương và Đoản Bối, khiến Lâm Linh Tố liếc một cái liền nhìn ra là thủ đoạn của Ngự Linh Đường.
Lý Ngư quyết định xuống tay từ đây, lần trước để hòa thượng chốc đầu chạy thoát, hiện tại hắn chưa chắc đã khôi phục, vừa hay có thể thừa cơ để tìm ra và lấy mạng hắn.
Lúc này hòa thượng chốc đầu đối với Lý Ngư, không còn là tồn tại khiến hắn phải trốn tránh và đi vòng, hiện tại hắn cơ hồ có thể kết luận, hòa thượng chốc đầu ở trên tay mình là không thể thoát khỏi lần thứ hai.
Tu vi của hắn có lẽ cao hơn Lý Ngư, nhưng công pháp mà hai người tu khác nhau, khiến hòa thượng chốc đầu trong lúc đánh nhau không chiếm được tiện nghi.
Hắn mai phục ở nửa đường, đánh cho Lý Ngư không kịp trở tay, chiếm hết thiên thời địa lợi, lại vẫn thua dưới tay Lý Ngư, đó chính là minh chứng tốt nhất.
Khi đang suy nghĩ, đột nhiên có người tụ tập dưới một bảng bố cáo, Lý Ngư không để ý, đang định đi, có người lại reo lên:
- Giải tán đi, là nhà Lâm ngự sử tìm Tây Tịch tiên sinh, một đám quê mùa các ngươi xem náo nhiệt cái gì.
Tâm tư Lý Ngư khẽ động, tiến lên hỏi:
- Lâm ngự sử là ai?
Người dán thông báo thấy hắn n mặc như sĩ tử, cười nói:
- Chính là Tuần diêm ngự sử của Dương Châu chúng ta, Lang thám hoa Lâm Như Hải Lâm đại nhân. Ta thấy ngươi hình như là một người có học thức, sao không đi thử một lần.
Soa nhân ở bên cạnh nói:
- Lâm ngự sử là dòng dõi thư hương, giao du lại rộng trên quan trường, nếu có thể thiết lập được quan hệ, đó chính là tạo hóa rất lớn.
Lý Ngư gật đầu nói:
- Kẻ hèn đúng là thực sự định đi thử một chút, xin hỏi nhà Lâm ngự sử đi như thế nào?
- Hây, ta dẫn ngươi đi là được.
Người đọc sách ở Đại Minh đúng là được ưa chuộng, điểm này khác với Đại Tống, ở Đại Tống ngươi phải có chức quan, mới được gọi là văn nhân, mà sống thoải mái nhất là sĩ phu từ Ngũ phẩm trở lên, tất cả đặc quyền đều sẽ rộng mở cửa lớn cho ngươi.
Lý Ngư nói một câu:
- Sao lại không biết xấu hổ như vậy được.
Hai quan sai cười nói:
- Nói chung cũng dán xong rồi, vừa hay đi phục mệnh, kiếm chút bạc thưởng.
Lâm Như Hải?
Lý Ngư thầm nghĩ trong nháy mắt:
- Hiện giờ xem ra, Giáng Châu Tiên Thảo chính là đời trước của Lâm Đại Ngọc, nàng ta được mình cứu, không chờ được cái gọi là Thần Anh Thị Giả gì đó, cũng không bị Lưỡng Nguyên Chú Tâm Trận tra tấn nữa, không biết hiện tại là bộ dạng gì rồi.
Hắn theo hai quan sai, đi tới trước một tòa nhà, chỉ thấy nơi này tường trắng ngói đỏ, tường viện rất cao.
Đi vào trong tiền viện, có một đám người đang xếp hàng, sau khi nhìn thấy Lý Ngư, cũng không khách khí.
- Xếp hàng đi.
Lý Ngư nhàn nhã đi đến trong đội ngũ, trong lòng bắt đầu tính toán, một lúc nữa nên làm thế nào để được chọn.
Không được chọn cũng không sao, chỉ cần bám vào đầu mối này, là có thể tìm thấy manh mối, trừ khi hòa thượng đó đã từ bỏ.
Lưỡng Nguyên Chú Tâm Trận của hắn bị phá, khiến Lâm Đại Ngọc sinh ra trước nhiều năm, muốn dùng Bổ Thiên Thạch chữ Si để chặt đứt nghiệp hỏa, có lẽ không thuận lợi được như trước kia?
Nếu là như vậy, hắn khẳng định sẽ đến Lâm phủ động chút tay chân, chờ mình nhìn thấy Lâm Đại Ngọc, là có thể sử dụng Thủy Tự Quyết để thăm dò.
- Huynh đài, ngươi cũng đến ứng tuyển à?
Một thanh âm vang lên trước người, Lý Ngư ngẩng đầu, chỉ thấy thư sinh phía trước đang cười dài nhìn mình.
- Đúng vậy.
Lý Ngư thuận miệng trả lời.
Người đó nhất thời nổi hứng thú, trêu chọc:
- Ta thấy ngươi tuổi tác không lớn, sao cũng muốn đi cửa sau nhà ngự sử, chỉ sợ ứng tuyển Tây Tịch tiên sinh là giả, bấu víu quan hệ với Lâm ngự sử mới là thật.
- Ờ.
Lý Ngư gật đầu thừa nhận. Thư sinh một cái bị hắn trả lời như vậy, lời còn lại muốn nói cũng không nói ra được, hận tới ngứa răng.
- Làm nhục tư văn! đúng là làm nhục tư văn!
Lý Ngư lắc đầu, nói:
- Vị huynh đài này ngươi đừng vội, nghe ta một lời. Ngươi và ta cùng đi ứng tuyển, vốn nên chuyên chú vào việc của mình, biểu hiện cho tốt, ngươi lại đi đường tắt, muốn thông qua chèn ép người khác để đạt được mục đích của mình, đây không phải là chính đạo.
Lấy ngoại vật làm trung tâm, ta là một hạt bụi trong thiên địa, lấy bản thân làm trung tâm, ta chính là thiên địa.
Thư sinh ngây ra một thoáng, hùng hùng hổ hổ nói:
- Có bệnh à, ta cần ngươi giảng đạo lý lớn cho ta chắc, sao lại thích lên mặt dạy đời như vậy?
Lý Ngư cười nói:
- Thiện giả, ngô thiện chi; bất thiện giả, ngô diệc thiện chi, đức thiện. Tín giả, ngô tín chi; bất tín giả, ngô diệc tín chi, đức tín. Nếu không thể làm được điểm này, ta có tư cách gì mà xưng thánh?
- Ngươi là thánh nhân?