Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 376: Dương châu

Chương Trước Chương Tiếp

Đi đường chậm rĩ, ngựa nhanh như bay.

Tịch dương nhuộm đỏ quan đạo thẳng tắp, cũng nhuộm đỏ Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử.

Lý Ngư ở trên lưng ngựa hít sâu một hơi, cười nói:

- Mùi thơm son phấn, xem ra xem ra tất là Hoài Dương, cách bờ biển không quá xa, chắc vẫn chưa tới Kim Lăng, cũng có thể là thành Dương Châu.

Sau khi hắn xuống ngựa, bỏ đi áo khoác ngoài và mũ lục hợp nỉ tím, đổi trang phục và đạo cụ của thư sinh Đại Minh.

Ngự Linh Đường ở đâu?

Ở đâu?

Ở Kim Lăng.

Như vậy nơi mà ngọc bích có khả năng đang này nhất chính là Kim Lăng.

Lý Ngư rời khỏi thành Lợi Châu, hiệu suất của Đại Đường có cao tới đâu, cũng không thể bày trận ở cả nước.

Hắn lập tức ngự không, từ trên biển ngựa quen đường cũ, sau khi chạy ra khỏi Đại Đường thì trực tiếp rời biển, lại đi theo lộ tuyến lúc trước dẫn Tiểu Kiều thoát khỏi Đông Ngô, tới phủ Ứng Thiên ở Nam Kinh Đại Minh.

Tiến về phía trước mấy trăm bước, quả nhiên là thành Dương Châu.

Ánh nắng hây hây, gió mát hiu hiu, Dương Châu vào lúc chạng vạng, đèn đuốc chưa lên, nhưng mùi rượu đã ngửi được rồi.

Sau khi Lý Ngư xuống ngựa, vỗ nhẹ một cái, Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử sải chân, không biết chạy đi đâu.

Hắn lấy ra lộ dẫn, đi tới cửa thành, tiểu tốt thủ thành chỉ nhìn một cái rồi phất tay cho hắn đi vào.

Ở Đại Minh, địa vị của mỗi một sĩ tử đều không thấp, cho dù chỉ trúng tú tài, thấy huyện quan cũng không cần phải quỳ.

Sau khi Lý Ngư vào thành, tìm một tửu lâu, bố trí một phân thân ở trong phòng, sau đó mới nhảy ra khỏi cửa sổ, đi tới phía trên một gốc đại thụ.

Hắn ngồi khoanh chân trên thân cây, ngón tay khẽ động, bố trí một tiểu trận ngăn cách.

Bạch quang chợt lóe rồi biến mất, Lý Ngư tiến vào Phong Nguyệt Bảo Giám, Hoa Cô đã bị Cảnh Huyễn tiên tử khống chế, ngồi mơ mơ màng màng ở bờ ao, không nghe thấy ngoại sự.

Võ Thuận khóc sướt mướt, nhìn thấy Lý Ngư, mới đứng dậy,

- Tiểu đạo trưởng, mau xem Hoa Cô bị làm sao. Sao ta gọi thế nào nàng ta cũng không tỉnh. Còn cả những tăng đó đâu rồi? Tiểu đạo trưởng, ta sợ lắm, ngươi đưa chúng ta về nhà có được không?

Lý Ngư thở dài, nói:

- Thuận Nhi, ngươi không biết đấy thôi, những tăng đó không ngờ tính ra được trên người ngươi có khí mạch Nhân Hoang, việc này truyền ra, bên cha ngươi đang nguy trong sớm tối rồi.

Võ Thuận trong lúc hoang mang, không chú ý thấy Lý Ngư đã không biết xấu hổ mà đổi cách xưng hô, nàng ta khẩn trương hỏi:

- Cha ta là trung thần, cha ta sẽ không mưu phản.

Lý Ngư nói:

- Lời những lạt ma đó nói, ngươi cũng nghe thấy rồi, không phải Võ gia các ngươi muốn làm phản, mà là trên người các ngươi có khí mạch Nhân Hoang. Vốn ở trên người ngươi, nhưng bị những lạt ma đó lấy ra, lại bị Hoa Cô nuốt nhầm, cho nên nàng ta mới mãi chưa tỉnh lại.

Võ Thuận vừa nghe là mình hại cả nhà, bất giác châu lệ ngân gấn ở khóe mắt, nức nở nói:

- Ta nguyện ý tới Trường An, chỉ cần bọn họ tha cho cha mẹ huynh muội ta.

Lý Ngư vỗ tay ngọc của nàng ta, nói:

- Ngươi cứ yên tâm, chỉ cần ta lấy ra được khí mạch Nhân Hoang từ trong thân thể Hoa Cô, Đường Hoàng Lý Thế Dân là danh quân thiên cổ, hắn khẳng định sẽ không xuống tay với lệnh tôn. Dẫu sao có nói như thế nào thì cha ngươi Võ đô đốc cũng là một trong những nguyên mưu công thần, người có công lớn khai quốc của Đại Đường.

Võ Thuận chỉ lo sốt ruột, không ý thức được bàn tay nhỏ bé của mình đã bị một đại nam nhân thuận tay cầm lấy, nghe thấy lời nói của Lý Ngư mới thoải mái hơn một chút.

Võ Thuận hơi bình tĩnh lại, lập tức phát giác đang tay trong tay với Lý Ngư, vội vàng rút về giống như bị điện giật.

- Như vậy, tính mạng cả nhà ta đều kính nhờ tiểu đạo trưởng.

Lý Ngư cười ha ha, đứng dậy nói:

- Tuy có một chút hung hiểm, nhưng Thuận Nhi ngươi đã mở miệng, ta tất sẽ toàn lực ứng phó, không chối từ.

Võ Thuận vê vê vạt áo, nhỏ giọng ngập ngừng nói:

- Ơn lớn của tiểu đạo trưởng, Thuận Nhi không biết phải báo đáp thế nào, nếu không chê, nguyện...

Nàng ta nói tới cuối cùng, có thế nào cũng không nói được nữa, xấu hổ quẫn bách cực kỳ.

Lý Ngư đột nhiên nghiêm mặt nói:

- Thuận Nhi, ngươi coi ta là loại người gì, ta há có thể là loại tiểu nhân thi ân cần báo đáp.

Võ Thuận quýnh lên,

- Ta... Ta.

Đột nhiên ngữ khí của Lý Ngư lại mềm đi, rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh nàng ta, vươn tay ra ôm lấy khuỷu tay của Võ Thuận, nói khẽ:

- Ta tốt với ngươi, tất nhiên cũng chỉ có thể là vì một chữ, duyên.

- Duyên?

Võ Thuận lẩm bẩm, nhớ tới người nhỏ đó, bất giác ngây đơ.

Trên mặt nàng ta hơi nóng lên, lớn gan dựa mặt vào vai Lý Ngư, lập tức ngửi được một mùi thơm khiến lòng người say đắm.

Lý Ngư biết là Cảnh Huyễn đang trợ công cho mình, liền không do dự nữa, vuốt mái tóc mềm mại của Võ Thuận, đầu ngón tay dừng ở hai mảnh môi anh đào.

Võ Thuận ưm một tiếng, bất giác nhắm mắt lại, do dự một lát, hôn hôn lên đầu ngón tay.

Lý Ngư nhẹ nhàng đặt nàng ta xuống, ở trên bờ cát cạnh ao, chậm rãi cúi người.

...

Sáng sớm hơi có sương mù, tiếng chim hót líu lo vang lên trong sân, sân không lớn, chỉ có một nhà hai cây, và một cái ao nhỏ, thiết kế rất tinh xảo, trên phong cách không theo đuổi xa hoa, ngược lại lộ ra vẻ thuần phác đơn sơ, phong lưu khoáng đạt.

Loại lâm viên này rất được người đọc sách Đại Minh yêu thích, nhất là ở Hoài Dương.

Thời Đại Hán, kiến trúc đều lấy hào hùng làm đẹp, người đọc sách cũng chú ý uy nghi chứ không phải là phong lưu tao nhã.

Đợi cho tới khi thiên hạ chia ra làm sáu, người đọc sách trong lục triều lại có theo đuổi khác nhau, phủ Kim Lăng Đại Minh mấy năm nay dần dần có xu thế đi lệch, càng lúc càng thích lâm viên tinh xảo như vậy.

Đêm qua trời đổ mưa nhỏ, sáng sớm sương mù chưa tan, hít vào đều là mùi ẩm ướt, Lâm Như Hải đứng dậy, mặc quần áo, đứng cạnh ao nhỏ, trong ao nhỏ có hai con cá, một đen một trắng, tạo thành hình Thái Cực, đang bơi lượn quanh.

- Vân thanh thanh hề dục vũ, thủy đạm đạm hề sinh yên!

Một phụ nhân ở sau lưng khoác cho hắn một cái áo, cười bảo:

- Nhìn ngươi kìa, không sợ cảm lạnh à.

- Phu nhân.

Lâm Như Hải quay lại, nắm tay phu nhân nhà mình, cười nói:

- Nhà có hiền thê, làm sao lại để ta bị lạnh.

Phu nhân của Lâm Như Hải, lúc trẻ tuổi là tiểu thư Giả Mẫn của Giả phủ, hào môn trong thành Kim Lăng.

Giả phủ cũng là dòng dõi thư hương, hơn nữa tướng mạo xuất trúng, tâm từ thiện lương, hai vợ chồng cầm sắt tương hòa, vô cùng ân ái.

Nhất là những năm trước, phu nhân sinh một nữ nhi cho hắn, lại là hòn ngọc quý trên tay Lâm Như Hải, yêu quý giống như trân bảo.

Lần trước vì nàng ta, thậm chí không tiếc rời biển, muốn đổi một pháp bảo phòng thân cho nữ nhi, vì thế không tiếc lấy ra trân bảo gia truyền.

- Phu quân, sao ta thấy ngươi gần đây cứ mặt co mày cáu, có phải có tâm sự gì hay không?

Lâm Như Hải cười nói:

- Cái gì không thể giấu được phu nhân, mắt thấy tuổi của Đại Ngọc cũng lớn rồi, tới lúc đọc sách, nếu là nam hài, đã cho vào trường tư thục trong tộc. Chỗ ta công vụ bận rộn, tục sự quấn thân, phu nhân lại thân thể không khoẻ, ta đang cân nhắc nên làm thế nào cho phải đây.

- Vì cái này á? Ngươi, đúng là một con mọt sách, mời tiên sinh về nhà dạy là được rồi.

- Tây Mông cực kỳ trọng yếu, chỉ sợ có hạng người tâm thuật bất chính.

- Chuyện này thì có gì khó, ngươi ở trong thành dán thông báo tuyển người, sau đó tự mình lựa chọn một người không phải là xong à, với nhãn quang của phu quân, chẳng lẽ lại nhìn nhầm người?

Giả Mẫn vừa nói vừa nhìn Lâm Như Hải, trong ánh mắt không giấu được vẻ ái mộ và thân mật.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)