Một tiểu la lị bốn năm tuổi, ăn vụng một hạt châu, nghe thì không là gì.
Nhưng Lý Ngư biết, nàng ta tuyệt không phải một đứa bé ngây thơ.
Sau khi Hoa Cô và tỷ tỷ bị bắt đến đây, luôn biểu hiện ra vẻ bình tĩnh tới thần kỳ, nàng ta nhìn đám lạt ma này bố trí xông tới tế đài, lại nhìn tỷ tỷ bị trói ở bên trên.
Trong lòng Hoa Cô cũng sợ, nhưng nàng ta không khóc lóc mè nheo như hài tử bình thường, cũng không la hét cầu xin tha thứ.
Nàng ta đang đợi, đợi người cha phái tới cứu mình và tỷ tỷ.
Kết quả Lý Ngư tới, hắn và lạt ma đó đều rất lợi hại, bọn họ đang tranh đoạt hạt châu này.
Đây là phán đoán của Hoa Cô, trong thị giác của một đứa bé.
Thế là nàng ta phán định, hạt châu này là thứ tốt, liền tiến lên nuốt vào.
Trong tiềm thức nàng ta cảm thấy, sau khi mình nuốt vào, cũng có thể lợi hại giống như bọn họ.
Ngón tay Lý Ngư khẽ động, khởi động một vòng bảo hộ, ngăn cản đá vụn đang đổ xuống trong sơn động.
Hắn đi qua xách Hoa Cô lên, ngón tay điểm lên huyệt Đàm Trung của nàng ta, sau đó chậm rãi di chuyển lên trên, muốn lấy ra Long Châu.
Nhưng trong nháy mắt Long Châu đi vào trong miệng nàng ta, liền tán vào tứ chi bách hài, hòa thành một thể với nàng ta.
Lý Ngư cuối cùng vẫn không hạ được tử thủ, hắn không phải phiên tăng, hắn là một con người.
Cho dù biết tiểu cô nương trước mắt này về sau chính là một ngoan nhân đến cả người chí thân cũng có thể giết, nhưng hắn vẫn không thể hạ tử thủ với một nữ đồng năm tuổi.
Hiện tại xem ra, Võ Thuận là người trong lúc vô ý kế thừa khí mạch Nhân Hoàng, nhưng trong quá trình tỷ muội các nàng trưởng thành, lại bị Hoa Cô đoạt đi.
Cái này cũng rất hợp với tính cách của nàng ta.
Cái gì cũng phải cướp, cái gì cũng phải tranh.
Hiện tại Lý Ngư vẫn còn một hy vọng, chính là tế đài này.
Hắn cúi đầu nhìn một cái, tám cột cồng đã hư hao toàn bộ, nước màu đỏ thẫm phía dưới tế đài cũng đã rút đi.
Hoa Cô lộ ra vẻ mặt vô tội, rụt rè nói:
- Lý Ngư thúc thúc, ngươi làm ta đau quá, khó chịu đầy.
Lý Ngư tức giận buông nàng ta ra, trong lòng bắt đầu nghĩ cách làm thế nào để lấy được hoàng khí ra.
Quan Ngân Bình chém chết mấy lạt ma, cũng đang giết tới bên này.
Lý Ngư vươn tay ra quấn một cái, hai sợ dây leo từ vách tường sơn động bay ra, mỗi lần quật một cái đều mang theo hỏa quang.
Các lạt ma tụ lại với nhau, liều chết bảo vệ một người chạy ra ngoài, thế cục trước mắt đã không thể vãn hồi, bọn họ phải có người mang tình báo về.
Trong đó một lạt ma tu vi cao nhất vừa chạy ra khỏi cửa động, sắc mặt hơi thả lỏng, đột nhiên phát hiện ngực mình đau nhói.
Hắn xé tăng y, chỉ thấy ở chỗ ngực có một điểm đỏ nhỏ.
Lạt ma không để ở trong lòng, tụ kình chạy như điên về phía trước, đột nhiên khí huyết của hắn nhanh chóng ngưng kết, biến thành một tấm băng khắc có bộ dạng một người đang chạy.
Quan Ngân Bình giẫm giày da hươu, tung chân nhảy tới, nhìn Hoa Cô hỏi:
- Long Châu bị nàng ta ăn rồi à?
Săc mặt Lý Ngư âm trầm, gật đầu.
Lý Ngư hỏi:
- Tế đài này, không biết Vũ Hầu có thể bày ra không.
- Không biết, mang nàng ta về hỏi một chút là được.
Trong lòng Lý Ngư khẽ động, nếu mang bọn họ tới Ích Châu, khí mạch Nhân Hoàng còn có thể trả lại cho ta sao?
Cái khác còn dễ nói, nhưng đây chính là khí mạch Nhân Hoàng.
Khí vận Chân Long vốn thuộc về hoàng thất Đại Hán và Ngũ Trảo Kim Long, đưa đến Ích Châu chả phải là đưa dê vào miệng cọp à.
- Cẩn thận.
Lý Ngư đột nhiên hét lớn một tiếng.
Quan Ngân Bình theo bản năng quay đầu, hoành đao trước ngực, lại phát hiện phía sau trống không.
Khi nàng ta lại quay đầu, trên tế đài đã không còn bóng người.
Quan Ngân Bình giậm giậm chân, cắn môi, tức giận không thôi.
- Tên lừa bịp chết tiệt.
...
Tiếng vó ngựa chấn cho đại địa hơi rung rung, một đội kỵ sĩ mặc giáp đen dọc theo sơn động chạy đến.
Trên lưng ngựa, một tướng lãnh nhảy xuống, nhìn tế đài trống rỗng trước mắt.
Chung quanh có dấu vết đánh nhau đao chém búa bổ, rõ ràng là vừa xảy ra một hồi kịch chiến.
Hắn cúi đầu nhìn thi thể bị vứt bỏ, đều là lạt ma áo đỏ.
- Người Thổ Phiên, quả nhiên có âm mưu.
Võ tướng này mắt sáng như đuốc, sắc mặt nghiêm túc.
Binh mã chung quanh lại quân kỷ nghiêm minh, khí thế khiếp người.
Hắn vung tay lên, nói:
- Truyền lệnh xuống, phong tỏa trạm kiểm soát các nơi, triệu tập tu sĩ bày trận, trên trời dưới đất, không được thả một người ra khỏi Lợi Châu.
Đợi cho Huyền Giáp Binh xử lý thi thể xong rồi, đội nhân mã này mới khởi hành quay về.
Sau khi người đi, từ trên cây một bóng người chậm rãi hiện ra thân ảnh, chính là Lý Ngư.
- Quả nhiên, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.
Hắn sử một chiêu dưới đèn thì đen, không đào tẩu mà là ẩn núp ở đây.
Lợi dụng Ẩn Nặc Quyết trốn trên cây, mọi người đi rồi Lý Ngư mới ra.
Hắn phất tay, bạch quang chợt lóe, tiến vào trong Phong Nguyệt Bảo Giám.
Võ Thuận vẫn chưa tỉnh lại, Hoa Cô đang tò mò quan sát hoàn cảnh chung quanh, nhìn thấy Lý Ngư còn ra vẻ nhu thuận cười nói:
- Ngư thúc thúc, đây là nơi nào?
Lý Ngư thuận miệng nói:
- Đây là một nơi an toàn, rất nhanh thôi ta sẽ đưa các ngươi đưa về.
Sau khi hắn nói xong, vươn tay ra điểm nhẹ lên cổ Hoa Cô, nàng ta lập tức mơ màng thiếp đi.
Lý Ngư đi đến ven ao, thấp giọng hỏi:
- Nàng ta nuốt khí mạch Nhân Hoàng, có biện pháp nào lấy ra không?
Trong hơi nước ven ao, chậm rãi ngưng kết ra một mỹ nhân trắng nõn đẫy đà, nói:
- Có.
- Ồ.
Lý Ngư vừa nghe vậy liền mừng rỡ, ôm eo nhỏ của Cảnh Huyễn, nói:
- Mau dạy ta làm đi.
- Ngưng kết khí vận của nàng ta thành đan rồi lấy ra, biện pháp này là bản sự giữ nhà của Ngự Linh Đường.
- Ngự Linh Đường?
Lý Ngư nghe thấy cái tên này, theo bản năng có chút mâu thuẫn.
- Ngự Linh Đường am hiểu nhất chính là dùng người làm lô, luyện người thành đan. Thiên phú, ngộ tính, tư chất, thậm chí là vận khí đều thể luyện thành đan dược, đoạt lấy cho mình.
- Tà môn vậy à?
Lý Ngư còn tưởng rằng, bọn họ chỉ là đơn thuần khống chế tâm thần của người ta, không ngờ đám người này còn tà ác hơn mình tưởng.
Cảnh Huyễn là tâm ý tương thông với hắn, không đợi Lý Ngư hỏi đã dùng hai tay quấn lấy cổ hắn, nói:
- Ngự Linh Đường chỉ là dư nghiệt của Chiêu Ngục Tú Y Sứ Giả của Đại Hán, pháp thuật này của bọn họ đâu phải là tổ truyền. Nghe nói năm đó ở Tây Vực, Đại Hán diệt Lâu Lan cổ quốc, có được một khối ngọc bích không chữ. Võ hoàng đế liền sai người khắc luật pháp mới này lên, chế định là Việt Quan Luật, dùng ý pháp luật hà khắc, trị người thật nghiêm làm thước đo.
Phụ trách khắc chữ là Đình Úy Trương Thang, sau khi khắc xong pháp luật khắc nghiệt lên ngọc bích, đột nhiên lĩnh ngộ môn công pháp này, đồng thời liên tiếp phá được mấy án mưu phản, đạt được sự tín nhiệm của Võ hoàng đế.
Trương Thang bởi vậy mà phát tích, thành lập Tú Y Sứ Giả, là tinh anh trong Đình Úy, để giám sát bách quan, trong nhất thời trở thành quyền thần quyền thế rất mạnh ở Đại Hán triều, mà Chiêu Ngục từ các Tú Y Sứ Giả tạo thành chính là đời trước của Ngự Linh Đường.
Lý Ngư gật đầu nói,
- Nói cách khác, tìm thấy ngọc bích khắc luật pháp là có thể học được?
- Hắn có thể, ngươi cũng có thể.
Lý Ngư trầm ngâm một lát, nói:
- Thứ này tám thành là vẫn ở trong tay Ngự Linh Đường, dù sao cũng là đồ lập nghiệp của bọn họ. Ta thấy luật pháp của Trương Thang chả có tác dụng rắm chó gì, tám thành vẫn là ngọc bích của người Tây Vực tự mang tà công.
- Hơn nữa Đường chủ đó nhiều năm như vậy đoạt khí vận, thọ nguyên, tư chất của người ta, hiện tại cũng không biết tu đến mức nào rồi, chẳng phải là pháp lực cao tới thông thiên à?
Ngón tay của Cảnh Huyễn đè môi Lý Ngư lại, cười dài nói:
- Ngươi đừng sợ, hắn nhiều nhất chỉ luyện được năm mươi năm thôi.
- Ồ?
Lý Ngư khó hiểu hỏi:
- Vì sao?
- Đường chủ nhiệm trước bị Đại lương hiền sư đời trước trảm sát rồi. Mà Ngự Linh Đường Chủ nhiệm trước nữa cũng bị Đại lương hiền sư đời trước nữa trảm sát.
Chẳng trách Tây Môn Khánh bỏ ra nhiều công sức như vậy cũng phải đến Biện Lương hại ta. . .
Lý Ngư cuối cùng cũng nghĩ thông suốt điểm này, mình rõ ràng là chưa từng gặp người của bọn họ, mà bọn họ lại tới giết mình như là kẻ thù giết cha vậy.