Tăng nhân áo đỏ trước mắt sau khi đứng lên, Lý Ngư mới phát hiện dáng người của hắn vô cùng khôi vĩ cao lớn.
Rái tai dài đến bả vai, trên đầu quấn búi tóc, rất có thần vận Phật tổ.
Tên này chắc có huyết thống bên Thiên Trúc, bằng không thì không thể có diện mạo như vậy.
- Truyền nhân Thái Bình Đạo mất đi pháp lực, ngươi còn mạnh miệng cái gì, ngươi quá ỷ lại linh lực của thiên địa ngũ hành, hiện giờ không có chúng, ngươi chỉ có thể để mặc cho người ta dày xéo, đáng thương như súc vật trên tế đài.
Tăng nhân áo đỏ đứng dậy, vươn cánh tay tinh tráng của mình ra, cười nói:
- Sơn động này, chính là đo người đả tạo ra cho ngươi, vì chuyện này chúng ta đã phải trả một cái giá khó có thể tưởng tượng, có điều đêm nay tất cả đều đáng giá.
Mỗi khi hắn đi một bước, phía sau đều có từng trận phạm âm vang lên, trống da lay động, phát ra thanh âm quỷ dị, mấy dòng hắc khí chậm rãi quanh quẩn bên cạnh Lý Ngư.
Bàn tay Lý Ngư khẽ động, quả nhiên Phong Nguyệt Bảo Giám không bị ảnh hưởng, hắn từ bên trong lấy ra bảo đao của Lý Tuấn.
Bảo đao vẽ một vòng trong không trung, vỏ đao rút hết, mũi đao rực rỡ.
Lý Ngư vươn tay ra cầm chuôi đao, tay kia thì cản Quan Ngân Bình lại, nói:
- Cẩn thận, bọn họ có thể có thủ đoạn âm độc gì đó, ngươi cứ đi theo sau ta là được rồi.
Ngăn cách thiên địa ngũ hành là năng lực của bộ lạc Nam Cương, xem ra giữa bọn họ là có giao dịch. Nam Cương có rất nhiều thủ đoạn vu độc khó lòng phòng bị, mình là vạn độc bất xâm, bách cổ lui tránh, Quan Ngân Bình thì khác.
Những lạt ma này đã là người của Thổ Phiên, như vậy theo lý thuyết là không oán không cừu với mình, nhưng mỗi một bước của bọn họ rõ ràng đều là nhằm vào mình mà đến.
- Đại lạt ma, chúng ta làm giao dịch nhé?
Tăng nhân áo đỏ cười nói:
- Giao dịch là phải trao đổi, ngươi có lợi thế gì?
Lý Ngư làm bộ như đã chột dạ, nói:
- Các ngươi tìm trăm phương nghìn kế muốn bắt ta, khẳng định là có chuyện muốn ta làm cho các ngươi, như vậy đi, ngươi nói ra chúng ta cùng bàn, nếu có thể cả nhà đều vui, việc gì cứ phải binh đao gặp nhau. Tục ngữ nói có thêm bằng hữu là có thêm đường, chúng ta cũng không có thù oán gì mà.
Hắn cười ha ha nhìn tăng nhân áo đỏ, tiếp tục nói:
- Ta thậm chí ngay cả tên của ngươi cũng không biết.
- Ngươi sẽ nhớ vĩnh viễn, ta chính là Ban thủ của Đại Chiêu Tự, Cưu Ma Trí.
Thần sắc Lý Ngư cứng lại, thầm nghĩ trong lòng, ngươi có cái tên xui xẻo như vậy, đã định trước là không có kết cục tốt, còn dám lớn tiếng hò hét nữa.
- Nếu ngươi muốn giữ mạng cũng được, chỉ cần để ta giúp ngươi phế bỏ linh lực của Thái Bình Đạo tà ma ngoại đạo, sau đó từ nơi này bôn ba ngàn dặm, một bước một dập đầu, dập đến cung điện Bố Lạp Đạt, ở trước phật biểu hiện ra sự thành kính của ngươi, chính là quy y Phật môn ta.
Một bước một dập đầu? Vậy không phải thành con giòi à?
Lý Ngư vẫn muốn tiếp tục moi ra tình báo, con người vào lúc này, tự cho là đã nắm được Tử môn của đối phương, nắm giữ được sinh tử của đối phương, là dễ đắc ý nhất.
Người vừa đắc ý, sẽ có xung động mãnh liệt muốn ba hoa bốc phét, hơn nữa người nghe còn là đối thủ của ngươi.
Lý Ngư lùi ra sau một bước, nói:
- Điều kiện ngươi đề xuất quá hà khắc rồi, ngươi xem như vậy có được không, sau khi ta ra ngoài, đáp ứng làm ba việc cho các ngươi.
- Ba việc?
Cưu Ma Trí cười lạnh đi tới, trong ánh mắt mang theo một loại khoái cảm đã báo được thù lớn,
- Nghiệt mà Thái Bình Đạo các ngươi tạo ra, cho dù làm ngàn việc, vạn việc, ức việc, cũng khó mà giải được nghiệp hỏa.
Thì ra là cừu gia của Thái Bình Đạo, trong lòng Lý Ngư đã có tính toán rồi, loại cừu hận giữa đạo phái này là không thể tiêu trừ, mình không bỏ đi được, chỉ có thể nghĩ biện pháp đánh chết đối phương.
Lý Ngư nhìn về phía Võ Thuận ở trung tâm cột rồng, Quan Ngân Bình cũng nhìn tới, trong lòng càng kiên định với suy nghĩ của mình.
- Ha ha, người đã sắp chết rồi mà vẫn muốn hoàng khí Trung Nguyên à, không hổ là truyền nhân của Thái Bình Đạo. Các ngươi không phải cầu công đạo sao, Thổ Phiên ta sắp ngựa đạp lục triều, rải đầy máu tươi của tộc nhân các ngươi trên chính thổ địa của các ngươi, để rửa sạch tội ác của bọn họ.
Mình một thân đầy lông lại nói người khác là quái vật.
Những tăng nhân này cả người toàn là khí cụ dùng da xương người ta làm thành, còn há miệng tà ác, ngậm miệng tà ma.
Lý Ngư không ẩn giấu nữa, cả người hắn tỏa ra quang mang màu lam, hoàn toàn không phải cùng một trạng thái với khi Lý Ngư thi pháp thường ngày.
Cưu Ma Trí nhìn thấy hắn vẫn có thể thi pháp liền chau mày, vẻ kiêu ngạo trên mặt đã biến mất, thay vào đó là một loại sợ hãi.
Trăm ngàn năm qua, đám người bọn họ luôn sợ Thái Bình Đạo.
Lý Ngư cầm đao, chậm rãi tiến lên, mấy lạt ma xông tới.
Tất cả vật cùn đánh vào trên người Lý Ngư, đều giống như là gãi ngứa.
Đạo bào của hắn bị đánh vỡ thành từng mảnh, nhưng da thịt lộ ra lại không có một chút vết máu.
Các lạt ma cũng được chọn lựa kỹ càng, mỗi một người đều là tinh anh của Đại Chiêu Tự, cuốn lấy Lý Ngư, cho dù bị giết cũng không lui về phía sau nửa bước.
Cưu Ma Trí thấy hắn đại triển thần uy, đã luống cuống tay chân rồi, vội vàng khởi động đại trận.
Bị Lý Ngư giết thì chỉ là chết mà thôi, nếu làm hỏng đại sự bên trên, vậy chính là còn khó chịu hơn là chết.
Tám cột cồng cùng lay động, quấn trên đầu rồng, đều bắn ra một luồng sáng, tụ ở đỉnh đầu Võ Thuận.
Lý Ngư thầm nghĩ trong lòng, nhiều lạt ma như vậy trốn ở trong động, muốn chém giết hết thì không biết phải mất bao lâu, không bằng phá cái trận này đã.
Chỉ cần có ngũ hành linh lực trong tay, hắn có tự tin có thể cứu được Võ Thuận.
Hắn giơ đao hướng lên trời, ra sức bổ xuống, đao khí tung hoành, nửa sơn động sụp đổ, lộ ra một lỗ thủng to lớn.
Ngũ hành chi linh trở về, Lý Ngư lẳng lặng cảm nhận được khí luân trong bụng đang chuyển động.
Khí luân chậm rãi xoay tròn, giống như một lò lửa ấm áp, hơi ấm dọc theo kinh lạc trải khắp tứ chi bách hài.
Khi tâm thần của hắn phóng tới đan điền, khí luân lại chuyển động nhanh chóng. Cảm giác ấm áp từ đan điền trào ra, từ Hội Âm dọc theo xương sống chảy vào Bách Hội ở đỉnh đầu, sau đó từ ấn đường hạ xuống.
Lúc này, ở trung tâm tế đài, từ trên trán Võ Thuận không ngờ có một đạo ánh sáng màu vàng bay ra.
Kim quang đầu tiên là ngưng tụ thành một con rắn nhỏ, con rắn nhỏ to bằng sợi tơ lắc mình biến hóa, thân thể trong phút chốc liền bành trướng, long uy cuồn cuộn.
Cưu Ma Trí vội vàng thi pháp, bàn tay tạo thành chữ thập, một cái bát vàng từ trên trời hạ xuống.
Lý Ngư lúc này đã phá được trận rồi, bước nhanh tới, muốn giành lấy một tia hoàng khí này trước Cưu Ma Trí.
Hai người ở trong không trung, đều tự đánh ra một chưởng, bên Cưu Ma Trí một chữ vạn đánh vào kim châm của Lý Ngư.
Đinh một tiếng, kim châm đâm phá chữ vạn, Cưu Ma Trí vội vàng tránh né.
Kim châm này vốn là hướng về phía mi tâm của hắn, bị hắn né được, đánh vào rái tai rủ xuống.
Rái tai to lớn đó trực tiếp bị đánh ra một lỗ thủng, máu nhuộm đỏ hai má.
Hoàng khí vừa ra, mây đen quay cuồng, tử lôi nổ vang, trời đất rung chuyển.
Lý Ngư vội vàng đi cứu Võ Thuận, nàng ta lúc này đã sợ tới mức hôn mê rồi, còn không di chuyển thì sẽ bị thiên lôi đánh trúng.
Bát vàng rơi xuống đất, pháp khí này có pháp lực to lớn, không ngờ lại kiềm chế được hoàng khí, chậm rãi luyện hóa thành một hạt châu trong suốt màu vàng đỏ.
Quan Ngân Bình và các lạt ma đã đánh thành một đống, hơi nhìn sang bên này, quát lên:
- Quả nhiên là nàng ta.
Lý Ngư cũng có chút kỳ quái, sao hoàng khí lại thực sự ở trên người Võ Thuận, chẳng lẽ nàng ta mới là Võ Tắc Thiên?
Các lạt ma bỏ qua Quan Ngân Bình, lao tới trung tâm tế đài, muốn đoạt Long Châu từ long khí biến thành.
Tai Cưu Ma Trí đau đớn, nga khi hắn muốn vận công cầm máu, đột nhiên trong đầu tê dại.
Ở trong đầu hắn, vô số kim châm đang xoay tròn nhanh chóng, rầm một tiếng, đầu của Đại Chiêu Tự Ban thủ Cưu Ma Trí nổ tung.
Các lạt ma lại không biết gì, vẫn tiếp tục tiến lên chém giết.
Lý Ngư vừa cởi dây thừng ở cổ tay Võ Thuận, nhãn quang đảo sang, lập tức giật nảy mình.
Cái lồng ở bên cạnh đã sớm bị đập nát, Hoa Cô ở trong lồng đang cầm bát vàng lên, nhìn nhìn, trong mắt lấp lánh vẻ quả quyết rất không hợp với cái tuổi này của nàng ta.
Nàng ta cầm lấy Long Châu, nuốt vào.