Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 372: Lạt ma

Chương Trước Chương Tiếp

Nói thật, Lý Ngư thực sự sợ tổ chức tình báo của Thục Hán bọn họ sẽ bắt Võ Thuận đi.

Hắn nghiêm mặt nói:

- Ngươi đừng tự cho là thông minh, Võ Thuận thực sự không phải.

Quan Ngân Bình tất nhiên không tin, nàng ta hừ lạnh một tiếng, nhìn Lý Ngư với vẻ khinh thường.

Ngươi rất khó đánh thức một người tự kỷ, càng không thể đánh thức một tên ngu ngốc bị tự kỷ, vạn nhất người này còn là nữ, vậy chính là cả đời cũng không đánh thức được.

Lý Ngư biết rõ điểm này, có giải thích thế nào cũng vô dụng, nàng ta chỉ coi là ngươi đang ra sức che giấu.

- Hừ hừ, bị ta nói trúng rồi, không dám nói tiếp à?

Khụ, khụ, khụ.

Lý Ngư ho khẽ hai tiếng, mặt đỏ bừng, giơ tay lên trong nhất thời không biết không biết nên nói gì cho phải.

Quan Ngân Bình chống nạnh, cười dài nói:

- Vậy chúng ta không khách khí nữa.

Lông mày Lý Ngư đột nhiên nhướn lên, mí mắt chớp chớp, giơ ngón tay đặt trước môi, làm một thủ thế chớ có lên tiếng.

Quan Ngân Bình dẫu sao cũng có chút tố chất đặc công, lập tức xoay người, trốn vào trong bóng tối.

Quả nhiên, sau một thoáng, một trận tiếng vó ngựa dồn dập cùng với tiếng người ghìm ngựa vang lên.

Sau ba tiếng gõ cửa, người đến không kiên nhẫn đợi nữa, trực tiếp dùng cánh tay phá cửa sân.

- Chính Kinh Đạo Nhân ở đâu?

Lý Ngư ung dung đi ra, không vui nói:

- Còn muốn ta nói bao nhiêu lần nữa, ta là Đại Thánh.

- Đại Thánh, mau theo ta tới phủ Đô đốc một chuyến, tiểu thư bị bắt đi rồi.

- Gì cơ!

Lý Ngư cả kinh:

- Tiểu thư nào?

- Nhị tiểu thư và Tam tiểu thư đều bị bắt đi rồi.

Lý Ngư nhướng mày, nói:

- Ngươi về báo với Đô đốc, ta lập tức tới ngay.

Người đến ôm quyền rời khỏi, Quan Ngân Bình từ góc tường đi ra, cắn răng nói:

- Bị người ta nhanh hơn một bước rồi.

Lý Ngư nói:

- Chuyện này ngươi nghĩ thực sự là không đúng đâu, ta không lừa ngươi, hiện tại ta phải đi cứu người, ngươi trở về nói với Gia Cát thừa tướng, cứ nói chuyện khí vận Nhân Hoàng, ta hy vọng hắn đừng nhúng tay.

- Không được, ta cũng phải đi!

Lý Ngư không có thời gian lằng nhằng với nàng ta, vừa định cắt đuôi nàng ta, nhưng nghĩ lại một chút, tuy Quan Ngân Bình không đánh lại mình, nhưng cũng có chỗ độc đáo riêng, nhất là võ nghệ gia truyền.

Dẫn theo bên cạnh, có thể sẽ có hiệu quả thần kỳ, ngón tay hắn khẽ động, sử ra một Ẩn Nặc Quyết, nói:

- Hiện giờ người khác đã không nhìn thấy ngươi, ngươi theo sát ta, đừng đi loạn.

- Thật hay giả thế?

Lý Ngư túm nàng ta, ngự không bay lên, hạ xuống phủ Đô đốc.

Võ Sĩ Ược vừa thấy hắn đến, tiến lên nắm tay Lý Ngư, nói:

- Tiểu đạo trưởng, ngươi đã tới rồi.

Mấy ngày nay Lý Ngư cố ý đến phủ của Võ Sĩ Ược, đã lăn lộn rất quen thuộc rồi, Võ Sĩ Ược lập tức nói:

- Ta biết ngươi pháp thuật cao cường, mau nghĩ biện pháp giúp lão ca ca đi.

Dương thị ở bên cạnh chỉ biết khóc, một câu cũng không nói ra được.

Lý Ngư nhíu mày nói:

- Đừng nóng vội, trước tiên xem hiện trường đã.

Đoàn người đi tới khuê phòng của Võ Thuận, Võ Sĩ Ược nói:

- Tình cảm giữa Thuận Nhi và Hoa Cô là tốt nhất, thường xuyên đến ngủ cùng tỷ tỷ của nàng ta, tối nay cũng bị tặc nhân bắt đi rồi.

Hắn thân là đại quan biên giới, không ngờ lại có người dám ở Lợi Châu động tới gia quyến của hắn, cái này đã chạm tới nghịch lân của Võ Sĩ Ược.

Lý Ngư gật đầu, trên giường không có dấu vết giãy dụa, cửa sổ cũng cũng hư hại,

- Cửa sổ luôn mở à?

- Đúng, Thuận Nhi rất dễ bức bối, thích mở cửa sổ mà ngủ.

Quan Ngân Bình phát hiện mọi người thật sự đều không nhìn thấy nàng ta, lập tức trở nên lớn mật, bắt đầu tra tìm manh mối ở trong phòng.

Lý Ngư ho khẽ một tiếng, lườm nàng ta một cái.

Hắn ngửi ngửi, nói:

- Có một mùi lạ, chắc là yêu vụ mê huyễn.

Ngón tay Lý Ngư khẽ động, ở trên đầu ngón tay hắn một con hạc giấy màu trắng bay ra.

Lý Ngư vốc một dòng mùi thơm trong phòng, quấn lên trên hạc giấy, hạc giấy vỗ cánh bay lên.

Hắn quay đầu, cười nói:

- Đô đốc chớ lo, ta lập tức đi giải cứu hai vị thiên kim.

- Chỉ cần Thuận Nhi và Hoa Cô trở về, ngươi muốn lão ca ca làm gì, cứ mở miệng.

Lý Ngư mỉm cười, không nói gì, theo hạc giấy ngự không bay lên.

Quan Ngân Bình cũng nhảy lên, đến không trung, nàng ta cười tủm tỉm nói:

- Ngươi dạy ta pháp thuật ẩn thân này được không.

- Không được.

Loại bí thuật này, người khác chịu dạy mới là lạ, Quan Ngân Bình cũng không bận tâm, vẫn cười nói:

- Ta dùng thứ tốt đổi với ngươi.

Con mắt Lý Ngư khẽ động, nói:

- Thanh Long Yển Nguyệt Đao được không?

- Được, một lời đã định.

Lý Ngư vội vàng lắc đầu,

- Ta nói đùa thôi, ha ha.

Tốc độ của hạc giấy rất nhanh, mang theo hai người tới một sơn động.

Sơn động này vô cùng đặc biệt, cửa vào của nó không ngờ là ở trên nước, nhờ cỏ cây tươi tốt trên đảo nhỏ trong nước để che giấu.

- Làm gì bây giờ, đi vào à?

- Sợ cái gì!

Quan Ngân Bình không chút do dự, muốn vào động.

Lý Ngư thu hồi hạc giấy, bấm một Ẩn Nặc Quyết, hai người một trước một sau, cúi đầu đi vào trong động.

Trong động có chút rét lạnh, thỉnh thoảng còn có giọt nước nhỏ xuống, phát ra thanh âm thanh thúy.

Men theo cửa vào này đi khoảng một trăm bước, trong động trở nên tăm tối, Quan Ngân Bình có chút khẩn trương, lại thấy sắc mặt Lý Ngư vẫn như thường.

Trong lòng nàng lập tức dâng lên một cỗ tinh thần không chịu thua, cắn răng tiếp tục đi, thậm chí là muốn đi trước.

Cuối cùng, lại đi thêm khoảng một trăm bước, trước mắt đã sáng tỏ thông suốt.

Đây là một huyệt động to lớn, bên trong có bày tám cây cột rồng, trên mỗi một cây đều khắc rồng đá.

Tám con rồng đá được điêu khắc rất sống động, đang có chất lỏng màu đỏ thẫm từ miệng rồng phun ra, tương liên với một huyết trì dưới mặt đất.

Lý Ngư không ngửi thấy mùi máu tươi, nhìn kỹ, trong ao trải ngọc thạch màu đỏ thẫm

Đây là một tế đài, rất nhanh Lý Ngư liền hiểu được, bên trên tế đài, một tăng nhân áo đỏ, đang ngồi khoanh chân, sắc mặt nghiêm túc.

Mấy chục lạt ma, ngồi trên bồ đoàn quanh tế đài, miệng lẩm bẩm.

Mà ở trung tâm tế đài chính là Võ Thuận mà Lý Ngư muốn tìm.

Chỉ thấy nàng ta nằm ở giữa tám cây cột rồng, dưới người là một cái giường lớn trải các loại cánh hoa, chung quanh toàn là nước đỏ như máu.

Võ Thuận đã bao giờ thấy loại trường hợp này đâu, nàng ta đã sớm sợ tới đờ người, tay chân đều bị trói vào trên giường, không thể động đậy, chỉ có nước mắt là chảy ào ào.

Ở trong lồng bên cánh nhốt Hoa Cô, mắt nàng ta đang nhìn quanh trên người các lạt ma, không biết đang nghĩ gì.

- Nàng này chính là ký chủ của khí vận Nhân Hoàng, chờ ta thu khí vận của nàng ta rồi, sẽ mang tỷ muội các nàng về Đại Chiêu Tự, thu làm Minh Phi.

Mi tâm tăng nhân áo đỏ khẽ động, đột nhiên mở mắt.

Hắn cười dài nói:

- Con cá cắn câu rồi.

Rầm một tiếng, một cánh cửa đá phía sau Lý Ngư đã khóa chặt đường ra của sơn động.

Mấy chục lạt ma đứng dậy, nhìn chằm chằm Lý Ngư và Quan Ngân Bình.

- Bọn họ làm thế nào mà nhìn thấy chúng ta.

Quan Ngân Bình cả kinh nói.

Lý Ngư cảm nhận được, Ẩn Nặc Quyết của mình, đang mất đi hiệu lực.

Tăng nhân áo đỏ cười ha ha, đứng dậy, nói:

- Bổn tọa đã sớm đoán được ngươi sẽ đến, pháp thuật của Thái Bình Đạo thiên biến vạn hóa, có Thanh Mộc Quyết có thể một mực phân thân, có Ly Thủy Quyết có thể khôi phục trong nháy mắt, rất khó bị giết chết. Cho nên bổn tọa bày ra đại trận này, ngăn cách linh lực, pháp thuật của ngươi toàn bộ đều không thể sử dụng, hôm nay chính là tử kỳ của ngươi.

- Nếu ngươi biết bổn tọa tốn bao nhiêu đầu óc để nghĩ cách giết ngươi, ngươi sẽ cảm thấy, mình chết không oan. . . Truyền nhân Thái Bình Đạo Lý Ngư.

Phiên tăng này cũng rất hiểu Thái Bình Đạo? Nghe ý tứ trong lời nói của hắn, trước kia bọn họ đã từng ăn quả đắng dưới tay Đại lương hiền sư.

Hơn nữa rất rõ ràng, bọn họ đối với mình cũng là chủ mưu đã lâu, thuộc về loại có chuẩn bị mà đến.

Lý Ngư thở dài, nói:

- Các ngươi trước tiên cứ thả Võ Thuận tiểu thư ra đã, có chuyện gì thì nhằm vào ta đây này.

Chỉ bằng mấy chục lạt ma các ngươi mà cũng muốn cùng đánh nhau với ta á.

Lão tử vu linh thối thể lâu như vậy, hôm nay cuối cùng cũng thể ra vẻ khệnh khạng rồi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)