Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 369: Hồng loan

Chương Trước Chương Tiếp

Ngay khi Lý Ngư sắp bắt đầu, Viên Thiên Cương cũng bước vào.

Mắt hắn giống như sao sáng, mặt như quan, dáng người thon dài, mặc đạo phục tay áo dài rộng, phong độ phiên phiên, phiêu dật xuất trần.

Kỳ thật hắn đứng chung với Lý Ngư, ngược lại là Lý Ngư dễ dẫn tới thân thiết hơn, bởi vì trên người Viên Thiên Cương có tiên khí, trên người Lý Ngư lại tràn đầy khí tức khói lửa nhân gian.

Tu sĩ bình thường, cái theo đuổi là tiên đạo, tu vi càng cao, càng khinh thường đủ loại phú quý ôn nhu của nhân gian.

Lý Ngư thì không quá giống, hắn coi trọng bản thân hơn, trên trình độ nhất định mà nói, hắn là tu nhân đạo. Tu vi càng cao, càng không kiềm chế thất tình lục dục của mình.

Nhìn thấy ngón tay giống như huyễn kỹ của Lý Ngư, Viên Thiên Cương không biết phải nói gì, đây là ngươi đang đoán mệnh hay là đang câu dẫn.

Ơ?

Viên Thiên Cương nhìn người ở đây, có hai người đẹp là rất bắt mắt.

Chỉ cần là nam nhân bình thường, đều sẽ dễ dàng phát hiện mị lực của bọn họ, cho dù là phu nhân đã lớn tuổi của của Võ Sĩ Ược.

Chẳng lẽ tiểu đạo sĩ của Tống Triều này đúng là phạm tật quả nhân, chạy tới nơi này để câu dẫn vợ con nhà người ta?

Hắn vốn chỉ oán giận, nhưng vừa nhìn thấy Dương thị và Võ Thuận, trong lòng hắn cũng không khỏi hoài nghi.

Viên Thiên Cương lắc đầu, trong lòng mắng thầm mình hồ đồ, có nói như thế nào thì đây cũng là truyền nhân Thái Bình Đạo, truyền nhân của Thái Bình Đạo có ai không phải là quân tử thủ chính?

Tình hoài vĩ đại của bọn họ thậm chí đã vượt xa cái từ quân tử này, nói là thánh nhân cũng không quá phận.

Kỳ thật suy nghĩ của hắn là đúng, Đại lương hiền sư của Thái Bình Đạo, mỗi một đời đều không có lỗi với hai chữ hiền lương, toàn bộ đều là người đã thoát ly lý thú cấp thấp.

Đáng tiếc hắn không biết, Lý Ngư là lạc loài. Trong máu người này mang theo tham, là tham tài, sắc, thuật, đạo.

Tam thiên đại đạo, không cái nào không tham. Bổ Thiên Thần Thạch, một trong tham sân si thấy hắn cũng không nhấc chân lên được.

Lý Ngư hơi lắc đầu, tấm tắc lấy làm lạ nói:

- Lệnh thiên kim phúc duyên thâm hậu, quý không thể nói nói.

Dương thị mừng rỡ, ôm Hoa Cô vào trong lòng, nói:

- Thực không dám giấu, trong mấy đứa con của chúng ta, nàng ta là bướng bỉnh nhất, cũng khiến chúng ta lo lắng. Sảng nhi và Thuận nhi làm việc ổn thỏa, tính tình đôn hậu, trước nay là không có vấn đề gì.

Mắt Võ Sĩ Ược đảo quanh, hỏi:

- Viên tiên sinh nghĩ như thế nào?

Viên Thiên Cương không loè loẹt như vậy, hắn xem vận mệnh của người ta, đơn giản giống như uống nước vậy.

Hơi bấm ngón tay, Viên Thiên Cương nói:

- Chính Kinh đạo hữu nói không sai, quả nhiên cũng biết tướng thuật.

Hắn đột nhiên phúc chí tâm linh, lại tính sâu hơn, cười nói:

- Ta ngày xưa từng nói, quý phụ nhân cũng là người phúc duyên thâm hậu, Đô đốc có nhớ không.

- Tất nhiên không dám quên.

Võ Sĩ Ược cười ha ha.

Viên Thiên Cương cười nói:

- Hôm nay vừa thấy ấu nữ này của ngươi, mắt rồng cổ phượng, quý không thể nói! Ta thấy phu nhân phúc duyên dầy, nên ứng ở trên người hài tử.

- Ồ!

Võ Sĩ Ược thầm nghĩ trong lòng, một khi đã như vậy, vậy Hoa Cô khẳng định chính là mệnh Hoàng hậu.

Tọa trấn trung cung, mẫu nghi thiên hạ, không phải chính là quý không thể nói sao.

Hắn vội vàng dặn dò:

- Lời tiên sinh, miệng ngươi nói ra, tiến vào tai ta, chớ nói ra ngoài.

- Đô đốc yên tâm.

Bên kia Dương thị cười dài, kéo Võ Thuận đến, hỏi:

- Vậy nữ nhi này của ta thì sao?

Lý Ngư vừa nghe vậy, thầm nghĩ kịch chính tới rồi.

Hắn giả vờ giả vịt, đi đến gần, Võ Thuận lộ ra vẻ xấu hổ, cúi đầu không dám nhìn hắn.

Tuy hai người là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng dưới một phen thao tác của Lý Ngư, giống như đã sớm quen biết, hiện giờ lại ở dưới mí mắt cha mẹ, có thêm một phần kích thích.

Lý Ngư bấm ngón tay, đẩy một cái về phía Võ Thuận, mày bất giác nhíu lại.

Cô gái nhỏ này... Mệnh cách quá cứng, nàng ta không ngờ lại khắc phu.

Trên thực tế, nếu Lý Ngư có chút thường thức, sẽ không cảm thấy kỳ quái như vậy.

Tỷ tỷ này của Võ Tắc Thiên là hồng nhan họa thủy có tiếng, diện mạo của nàng ta thật sự quá xuất chúng, cũng quá được nam nhân yêu thích.

Mỗi một nam nhân sau khi hoan hảo với nàng ta, đều không khắc chế được mà dẫn tới mất sớm.

Nàng ta và tỷ tỷ của Dương quý phi là hai phu nhân nổi danh nhất Đại Đường.

Sinh con trai cũng là hoang đường nhất Đại Đường, cũng là mỹ nam tử hạ lan mẫn chi được công nhận nhất.

Lý Ngư thu thập cảm xúc, thầm nghĩ trong lòng, mình ngay cả Thánh Nữ Nam Cương còn dám cưỡi, ngay cả Kim Liên 'Đại Lang uống thuốc' còn dám ăn, lại sợ cái này à?

Mắt thấy Lý Ngư trầm mặc, Võ Thuận cũng cảm thấy tim đập thình thịch, nàng ta lẳng lặng nhìn đạo sĩ trong tên có chữ 'Ngư' này, ngàn vạn suy nghĩ đều là mềm mại nhất trong lòng thiếu nữ, cũng là rung động khó nhất mở miệng.

Hắn cười bảo:

- Lệnh thiên kim cũng là người phúc trạch thâm hậu, hơn nữa gần đây Hồng Loan tinh động, chắc sẽ gặp được lang quân như ý.

Võ Thuận lập tức đỏ mặt, Quan Ngân Bình thấy cũng thầm hô khả nghi, rốt cuộc ai là nữ nhi của Quan Vũ.

Dương thị cũng mặt mày hớn hở, vươn tay ra cầm tay nữ nhi, nói:

- Đạo trưởng mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng đã là thần nhân.

Võ Sĩ Ược mừng rỡ, nói:

- Ta đang muốn an bài việc hôn nhân cho Thuận Nhi, tiên sinh đúng là rất tuyệt.

Lý Ngư vừa nghe vậy liền giận tím mặt, mỹ nhân quốc sắc trước mắt đang mắt đi mày lại với mình này, nàng ta sắp lập gia đình?

Tuyệt đối không được!

Người nói vô tâm, người nghe có ý.

Võ Thuận nhìn Lý Ngư, nhớ tới mộc nhân đó của mình, ánh mắt si ngốc nhìn đạo sĩ trước mắt.

- Được rồi, thời gian không còn sớm, chúng ta về thôi chứ?

Viên Thiên Cương đi lên, hỏi Lý Ngư.

Lý Ngư gật đầu, nói:

- Được Đô đốc khoản đãi, chúng ta ngày sau lại đến bái phỏng.

- Đâu có gì.

Võ Sĩ Ược hôm nay cảm thấy mỹ mãn, tự mình tiễn hai người đến ngoài cửa.

Sau khi đi ra, Viên Thiên Cương trên đường đi rầu rĩ không nói.

Hắn nhìn Lý Ngư, người sau lại khôi phục bộ dạng trầm mặc ít lời, thực sự không biết vừa rồi người vô cùng sôi nổi ở Võ phủ có phải là hắn hay không.

Ta không thể để người Tống này làm hỏng sự trong sạch của khuê nữ Võ gia ở phủ Lợi Châu, dẫu sao quan hệ cá nhân của mình và Võ Sĩ Ược cũng không tồi.

Đạo sĩ này thủ đoạn cao minh, thực sự để hắn đắc thủ rồi đào tẩu, chẳng ai làm gì được hắn.

Hắn ngay cả Khuy Cơ cũng có thể giết, giết xong còn thoải mái vui vẻ, thậm chí trực tiếp đi tới Đại Đường, có thể thấy được hắn kiêu ngạo cỡ nào.

Đi được vài bước, Viên Thiên Cương nhíu mày, hỏi:

- Chính Kinh đạo hữu, ngươi cố ý giao hảo với đại quan biên giới Đại Đường ta, hình như có chút không thích hợp?

Cho dù hắn là người mù, lúc này cũng nhìn ra, Lý Ngư coi trọng nữ nhi của người ta.

Viên Thiên Cương là người giảng nghĩa khí, quan hệ của hắn và Võ Sĩ Ược không tồi, cho nên chuẩn bị chuẩn bị Lý Ngư một chút, để hắn thu liễm lại.

Lý Ngư thở dài, nói:

- Ngươi có điều không biết đấy thôi, ta và nữ nhi Võ Thuận của bọn họ trời sinh có một đoạn duyên phận, định trước là sẽ phải ràng buộc.

Viên Thiên Cương trợn mắt há hốc mồm, hắn nghĩ tới rất nhiều khả năng, ví dụ như Lý Ngư thề thốt phủ nhận, ví dụ như Lý Ngư xấu hổ không thôi, ví dụ như Lý Ngư thẹn quá hóa giận.

Nhưng hắn hoàn toàn không ngờ, Lý Ngư. . .

Lại thừa nhận.

- Ngươi. . . Ngươi. . . Chậc chậc.

Lý Ngư xoay người lại, nhìn Viên Thiên Cương, cười nói:

- Ta biết ngươi đang lo lắng cái gì, nhưng đành chịu thôi, thiên mệnh chính là thiên mệnh.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)