Bỏ qua chuyện nữ hoàng không nói, Võ Sĩ Ược ở Đại Đường cũng được xem như là một nhóm người rất có quyền thế.
Chỉ cần Lý Nhị không tin chuyện nữ hoàng là khuê nữ nhà hắn, như vậy hắn và người nhà của hắn đều sẽ không có nguy hiểm.
Hắn giao hảo với thái thượng hoàng Lý Uyên, lúc trước thê tử Tướng Lý thị ốm chết, tái giá Dương thị là Lý Uyên tự mình chọn cho hắn.
Hơn nữa để Quế Dương công chúa chủ trì hôn sự cho hắn, tất cả phí dụng triều đình lo.
Hoàng đế cầu hôn, công chúa chủ hôn, phí dụng quốc gia cấp, vinh quang bực này thực sự là hiếm thấy.
Cho đến khi Lý Thế Dân kế vị, Võ Sĩ Ược rời khỏi trung tâm đến địa phương, trên phố thường nói Võ Sĩ Ược đã thất sủng, kì thực lại không phải, Lý Thế Dân kỳ thật cũng cực kỳ tín nhiệm Võ Sĩ Ược, nếu không sẽ không bởi vì chuyện Đô đốc Lợi Châu Lý Hiếu Thường mưu phản, mà phái Võ Sĩ Ược tới Lợi Châu thu thập tàn cục, cũng cho hắn binh quyền ba phủ.
Lý Ngư và Viên Thiên Cương đi tới cửa Võ phủ, lúc này ở cửa có mấy chiếc xe ngựa đang đỗ.
Từ trên xe đi xuống đều là quan viên và gia quyến Lợi Châu, chắc là được Võ Sĩ Ược mời đến tiếp khách.
Lý Ngư và Viên Thiên Cương nhìn nhau, đều nhìn ra vẻ bất đắc dĩ của nhau, bọn họ không quá thích loại phô trương này.
Đến lúc đó ăn uống linh đình, không thể thiếu một phen xã giao, thật sự không phải tính cách của người tu đạo.
Đúng vào lúc này, Võ Sĩ Ược cùng hai con trai, hai con gái cùng phu nhân Dương thị ra cửa lớn nghênh đón.
Xa xa nhìn thấy Viên Thiên Cương và Lý Ngư, Võ Sĩ Ược cười ha ha, đi lên đón, hắn là quen biết Viên Thiên Cương.
Sau lưng hắn chính là huynh muội Võ Nguyên Khánh, Võ Nguyên Sảng và Võ Thuận.
Ở bên cạnh chính là quan viên lớn nhỏ của Lợi Châu cùng với gia quyến của bọn họ.
Lần này Võ Sĩ Ược xuất thủ, quả nhiên vô cùng xem trọng, tràng diện này vô cùng long trọng.
Lý Ngư lén lút nhìn Võ Sĩ Ược, người trung niên này mi dài tới mai, một đôi mắt đen trắng rõ ràng, mũi như cột ngọc, miệng vuông, dáng vẻ đường đường.
- Nguyên Khánh, Nguyên Sảng, Thuận Nhi, Hoa Cô, mau tới bái kiến Viên tiên sinh và Lý đạo trưởng.
Mấy người trẻ tuổi này tiến lên nhìn về phía Viên Thiên Cương và Lý Ngư, đều mang theo một chút tò mò, hơi cúi đầu.
Lý Ngư cười gật đầu, nhất là nhìn thêm Võ Thuận một cái, hôm nay nàng ta rõ ràng là trang điểm tỉ mỉ, một thân xiêm y màu vàng nhạt, trên eo nhỏ cột dây lưng, thể hiện ra hết dáng người.
Mái tóc đen xì bóng loáng vấn cao, trên búi tóc chỉ cắm một chiếc trâm ngọc trắng phau, trông vô cùng dịu dàng. Phục sức đặc hữu của Đại Đường khiến xương quai xanh của nàng ta lộ hết, còn thêm cặp ngực không quá to, giống như hai cái bát ngọc úp ngược.
Về phần Hoa Cô ở bên cạnh thì hỉ hả nhìn hai người, con mắt giảo hoạt đảo quanh, không biết đang nghĩ gì.
Viên Thiên Cương vừa muốn lên tiếng, chỉ thấy Lý Ngư đã tranh trước, cười nói:
- Từ lâu đã được nghe nói Võ đô đốc chính là trụ cột của tây nam Đại Đường, hôm nay được gặp quả nhiên danh bất hư truyền.
Võ Sĩ Ược hơi kinh ngạc, sau đó chính là cảm thấy rất có mặt mũi.
Thanh danh của hắn chỉ ở Đại Đường, mà Lý Ngư thì khác, đạo sĩ này trong những năm gần đây đã đoạt hết nổi bật.
Hắn đầu tiên là ba ngày giúp Tống Hoàng Đế Triệu Cát xây thành Cấn Nhạc Thọ Sơn, danh chấn thiên hạ. Sau đó đệ tử bồi dưỡng ra, không ngờ lại kích sát cao tăng Tuệ Thành của Đại Đường, lại khiến hắn phong đầu vô lưỡng.
- Chính Kinh đạo trưởng chê cười rồi, Võ mỗ chỉ là một quan lại địa phương, tẩu mã lan đài, phân ưu cho vua, nào được nổi danh thiên hạ giống như tiểu đạo trưởng.
Hoa Cô ở phía sau, lặng lẽ túm tay áo tỷ tỷ, hỏi:
- Hắn là ai mà sao phụ thân lại khách khí như vậy.
Võ Thuận cũng không biết, không khỏi nhìn Lý Ngư thêm một cái.
Võ Nguyên Sảng bực mình nói:
- Ngay cả hắn mà cũng không biết à, đây là Lý Ngư, cao nhân Đại Tống, không biết hắn lát nữa có nguyện ý nhận ta làm đồ đệ không.
- Lý. . . Ngư?
Võ Thuận lẩm bẩm chữ 'Ngư', không nhịn được mà trong lòng khẽ động, nhìn tiểu đạo sĩ thêm một cái.
Chỉ thấy ngũ quan của hắn rất tầm thường, nhưng trong sáng xuất trần, có khí chất của người tu hành, lại có chỗ khác biệt với nam tử thường ngày hay thấy.
Tim Võ Thuận đập thình thịch, nhớ tới người nhỏ mình nhặt được trong sân, lại không nhịn được mà giương mắt lén lút nhìn Lý Ngư.
Đi vào trong khách đường, đã sớm dọn xong bàn ghế, trên bàn chỉ có chút hoa quả, bánh lạnh, không có rượu và thức ăn.
- Hai vị đường xa mà đến, bôn ba vì Đại Đường ta, nếu có gì sai phái cứ mở miệng, Võ mỗ thân là Đô đốc Lợi Châu, nhất định sẽ toàn lực hiệp trợ.
- Có những lời này của Võ đô đốc, chúng ta yên tâm rồi.
Viên Thiên Cương nhìn Lý Ngư sôi nổi một cách thần kỳ, trong lòng không biết phải nói gì, ngươi yên tâm gì, sau khi ngươi tới rồi cũng chẳng làm gì, mỗi ngày đều đi chơi, còn không cho người khác hỏi.
Lý Ngư ở trong bữa tiệc quả thật nói rất nhiều, hơn nữa thỉnh thoảng lại khoe khoang một chút, dẫn tới sự reo hò của cả sảnh đường.
Võ Sĩ Ược mắt thấy Chính Kinh Đạo Nhân danh mãn thiên hạ này nể tình như vậy, tâm tình rất tốt, không nhịn được mà uống thêm mấy chén.
Mặt hắn đỏ bừng, giơ tay lên nói:
- Hôm nay đạo trưởng vất vả lắm tới một chuyến, Võ mỗ có một yêu cầu quá đáng.
- Đô đốc cứ nói đừng ngại.
- Ta đời này, nửa đời trước không vướng không bận, phiêu bạc giang hồ, bốn biển là nhà. Hiện giờ đến tuổi trung niên, lại có hai mối bận, một là hy vọng thái thượng hoàng lão nhân gia thân thể khoẻ mạnh; hai là con cháu ta có thể bình an. Nghe nói tiểu đạo trưởng thuật pháp tinh diệu, có thể thông thiên cơ, không biết có thể bói cho một quẻ không?
Lý Ngư cười nói:
- Ta tưởng là chuyện gì, cái này thì dễ thôi.
Võ Sĩ Ược mừng rỡ, mời hắn vào trong phòng, trong đây đều là gia quyến của quan viên và vợ con của Võ Sĩ Ược.
Hắn đi đến bên cạnh Dương thị, nói vài câu, Dương thị mừng rỡ.
Một lát sau, ở trong phòng khách, Lý Ngư chắp tay mà đứng.
Võ Sĩ Ược và Dương thị, dẫn theo một đám nữ nhân tiến vào.
Ánh mắt Lý Ngư quét qua tất cả mọi người, dừng lại một thoáng trên mặt Võ Thuận, không dài không ngắn, vừa không đường đột, lại rất dễ bị Võ Thuận có tâm phát hiện.
Quả nhiên, nàng ta đỏ mặt, cúi đầu.
Trong lòng Võ Thuận cũng sinh ra cảm giác kỳ diệu, tiểu thư ru rú trong nhà này lần đầu tiên bị người ta trêu chọc, tuy là trêu chọc một cách lặng lẽ.
Hoa Cô thấy tỷ tỷ hai má đỏ hây hây, môi mím chặt, ôm cổ nàng ta làm nũng:
- Tỷ tỷ, ngươi làm sao vậy?
Võ Thuận sợ bị người ta phát hiện ra sự khác thường của mình, vội vàng nói cười với tiểu muội.
Sau một phen khách sáo, Lý Ngư trông thấy nàng ta thướt tha ngồi xuống, tươi như hoa, dáng người khêu gợi, da thịt trắng nõn, đúng là đáng yêu không nói nên lời.
Hắn ho khẽ một tiếng, nói:
- Bắt đầu từ ai?
- Ta!
Hoa Cô giơ tay đầu tiên, đứng bật dậy.
Võ Sĩ Ược và Dương thị đều lộ ra vẻ cưng chiều, Võ Thuận cũng cười hì hì nhìn muội muội.
Chỉ có hai huynh đệ Võ Nguyên Sảng, trong mắt có chút khó chịu, bọn họ cảm thấy nên bắt đầu từ huynh trưởng.
Hai muội muội lại không phải muội muội cùng mẹ của bọn họ, là sinh ra sau khi phụ thân tái giá.
Hai huynh đệ Võ gia vì lấy lòng phụ thân, ngoài mặt vẫn tôn kính kế mẫu, yêu thương muội muội, trên thực tế lại không có tình cảm thân nhân gì với các nàng.
Lý Ngư nhìn Hoa Cô, ngón tay khẽ động, một đạo bạch quang trong suốt lấp lánh trên đầu ngón tay hắn.