- Cuồng đồ lớn mật, dám tiết độc phật!
Phiên tăng một lời không hợp, muốn giết người bên đường.
Cả người hắn tỏa ra một tầng quang mang màu đỏ, trên trán mọc tóc đỏ giống như lông vũ.
Người chung quanh nhao nhao tránh né, đại bộ phận người đều cười xa nhìn lại.
Không biết bao nhiêu tu sĩ, đang chờ xem náo nhiệt.
Thổ Phiên những năm gần đây quật khởi rất nhanh, cơ hồ đã chinh phục toàn bộ cao nguyên tây nam.
Trên cao nguyên mênh mông đó, thế lực của bọn họ nằm dưới sự gia trì của Mật tông, cấp tốc bành trướng.
Mấy năm nay, cũng có rất nhiều tăng nhân Mật tông tiến vào lục triều, chỉ có điều thanh danh không tốt cho lắm.
Lý Ngư xốc lại tinh thần, phiên tăng này kiêu ngạo như vậy, hoàn toàn không che giấu khí tức của mình.
Chỉ có hai loại khả năng:
Một, hắn là đồ ngốc;
Hai, hắn rất mạnh, rất tự tin.
Hiển nhiên, tình huống thuộc về loại thứ hai.
Phiên tăng nói:
- Ta đang muốn đi tìm ngươi, ngươi đoạt Minh Phi của Tôn Giả, cướp lấy linh lực quán đỉnh của Tôn Giả.
- Ta muốn bắt ngươi, bổ đầu ngươi ra, dùng óc, tinh nguyên và máu tươi của ngươi rót vào Dát Ba Lạp, kính hiến cho Tôn Giả.
Lý Ngư nghe là hiểu rồi, những người Mật tông này cũng giống như Hồng Hài Nhi.
Bọn họ cũng muốn cướp đoạt tiểu Thánh Nữ của thần điện, sau đó trở thành cái gọi là Minh Phi, hoàn thành nghi thức quán đỉnh với Tôn Giả của bọn họ.
Cái gọi là quán đỉnh, chính là song tu, Mật tông cho rằng trong nháy mắt đạt tới cực lạc, là khi con người tiếp cận với phật nhất.
Mà bọn họ bình thường là sẽ ăn Minh Phi.
Giống như Vu Thần Điện, Minh Phi cũng được lựa chọn từ nhỏ, năm nàng ta hai mươi sẽ được kính hiến cho tăng lữ thượng tầng.
Lý Ngư cười lạnh nói:
- Đến đây.
- Ơ, một yêu tăng.
Ngay trong không khí giương cung bạt kiếm này, đột nhiên một thanh âm vang lên.
Mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy trên đường xuất hiện một hòa thượng, sau lưng hắn có một hầu tử đi theo.
Hầu tử nhìn qua rất thảm hại, quần áo rách nát, lộ ra lông khỉ. Hòa thượng lại không nhiễm một hạt bụi, anh tuấn phi phàm, rất khiến người ta chú ý.
Hòa thượng vỗ tay, cười nói:
- Ta còn chưa đi tìm các ngươi, nơi này đã có kẻ tự đưa tới cửa.
- Ngươi là người phương nào?
Phiên tăng hỏi.
Kim Thiền Tử cười nói:
- Đám quỷ các ngươi, họa hại xong Thiên Trúc, làm ô nhiễm Tịnh Thổ, hiện giờ triệt để hóa Tạng địa thành địa ngục, còn muốn vươn tay vào trung thổ à?
- Tà ma ngoại đạo, nói năng bậy bạ.
Kim Thiền Tử vươn tay ra chỉ một cái, ở trán phiên tăng, xuất hiện một lỗ máu.
Tất cả tới quá nhanh, hắn còn không kịp phản ứng, trong ánh mắt lộ ra một tia ngỡ ngàng.
Sau đó, phiên tăng ngã xuống, máu chảy đầy đất.
Lý Ngư nuốt nước miếng, cười nói:
- Tiền bối, trừng ác dương thiện, đúng là thần nhân.
Bình thường tu sĩ cấp bậc này chết đi, đều có thần thức không tiêu tan, vẫn phải tiếp tục giảo sát.
Nhưng sau khi phiên tăng này ngã xuống đất, hoàn toàn không có một dấu vết, hắn bị một chỉ diệt sát cả thân thể và thần hồn.
Kim Thiền Tử nhẹ nhàng bâng quơ chỉ một cái, không ngờ lại có uy lực như vậy.
Lý Ngư không khỏi có chút chột dạ.
Kim Thiền Tử nhìn Lý Ngư, khiến hắn sợ tới mức cả người nổi da gà.
Con người ở trước mặt sự vật cường đại, đều sẽ sinh ra một chút cảm giác sợ hãi.
Ví dụ như Lý Ngư hiện tại, tuy hắn tự nhận là không có khúc mắc gì với Kim Thiền Tử, nhưng vừa nghĩ tới đối phương có thể trong nháy mắt miểu sát mình, không cho một chút cơ hội nào, trong lòng hắn cũng cảm thấy không được thoải mái.
- Truyền nhân của Thái Bình Đạo, tốt lắm.
Kim Thiền Tử cười bảo.
Sau lưng hắn, con khỉ đó bực mình nói:
- Lại dính vào một thân phiền phức, hay là mau đi thôi.
Kim Thiền Tử rất nể mặt, gật đầu với Lý Ngư, nghe theo lời nói của hầu tử tiếp tục tiến về phía trước.
Lý Ngư vươn tay ra gọi hắn lại, nói:
- Hầu. . . Tôn Ngộ Không, Hoa Quả Sơn của ngươi bị người ta chiếm rồi, hầu tử đều thành khôi lỗi của người khác.
Tôn Ngộ Không vừa nghe vậy, không tin ngay, hỏi:
- Ngươi làm sao mà biết được?
- Mấy ngày trước ta có tới một chuyến.
- Không sao, không chết là được, chờ ta có rảnh sẽ về thăm.
Hầu tôn hầu tử của hắn, đều được Cửu U Thập Loại xoá tên, cho nên Tôn Ngộ Không cũng không quá để ý.
Lý Ngư lắc đầu, nếu là mình thì khẳng định là không chịu nổi.
Hắn nhìn phiên tăng trên mặt đất, cảm thấy đang có một đại đội người đi tới, tám thành là bộ khoái của thành Lợi Châu.
Lý Ngư bước nhanh, chuyện này có cả một đống người vây xem, đều biết là hòa thượng giết, không liên quan gì tới mình.
Lý Ngư cuối cùng nhìn phiên tăng trên đất, thân thể hắn thẳng tắp, hiển nhiên là đã chết tới không thể chết thêm được nữa.
Chẳng trách đám lừa trọc đó đều sợ Kim Thiền Tử như vậy, hắn giết người hoàn toàn là không cho một chút cơ hội, xuất thủ chính là hình thần câu diệt.
Đối với tăng lữ Phật môn tin luân hồi, chú trọng kiếp sau mà nói là đáng sợ nhất.
Tử vong bình thường, linh hồn của các tăng nhân đều có thể tới Tây Thiên Tịnh Thổ trong truyền thuyết, nhưng bị Kim Thiền Tử giết, trong luân hồi này không còn dấu vết của ngươi, bị xóa đi triệt để.
Đến Hương Lô Sơn, Lý Ngư gõ cửa, một đạo sĩ đi ra.
Lý Ngư nói:
- Ta tới tìm Viên Thiên Cương.
- Hắn ra ngoài rồi.
Viên Thiên Cương là người địa phương, có uy vọng rất cao trong đạo sĩ địa phương.
Thấy người đến là quen biết với hắn, ngữ khí của đạo sĩ thủ vệ cũng khách khí rất nhiều,
- Vị tiểu đạo trưởng này, muốn ở trong núi chờ hắn à?
Lý Ngư xua xua tay, nói:
- Không cần, chờ hắn trở lại, ngươi nói với hắn Lý Ngư tới tìm.
- Được.
Lý Ngư bước chậm xuống núi, chuẩn bị để Viên Thiên Cương xuất thủ, xử lý chuyện này.
Dẫu sao tuy người là Kim Thiền Tử giết, nhưng trước khi hắn chết lại muốn đánh nhau với mình.
Chỉ sợ quan phủ Lợi Châu sẽ truy cứu.
Thành Lợi Châu nho nhỏ này, rốt cuộc đã có bao nhiêu tu sĩ tới, Lý Ngư thầm lắc đầu.
Nhân số sợ rằng đã vượt xa tưởng tượng của hắn, hơn nữa là đến từ thế lực các phương.
Hắn đi được một nửa, Viên Thiên Cương ở chân núi vội vàng đi tới, nhìn thấy Lý Ngư liền gọi:
- Vừa hay ngươi ở đây, ta đang muốn đi tìm ngươi.
- Làm sao vậy?
Viên Thiên Cương thở dài, nói:
- Hỏng rồi.
- Cái gì hỏng.
- Tin tức lộ rồi.
Lý Ngư tức giận nhìn hắn một cái, ý tứ rất rõ ràng: Không phải Đại Đường các ngươi cố ý tiết lộ mới là lạ.
Viên Thiên Cương có chút ngượng ngùng, nói:
- Tuy là miệng bên triều đình không quá kín, nhưng lần này người đến quá nhiều, hơn nữa bên ngoài lời đồn bay đầy trời, chỉ sợ người sẽ càng lúc càng nhiều.
- Lời đồn gì?
Viên Thiên Cương thở dài:
- Có người phóng ra lời đồn, nói sau khi Ngũ Trảo Kim Long tượng trưng cho hoàng quyền Đại Hán chết, hoàng khí phân bố ở lục triều. Sáu đạo hoàng khí này sẽ làm dấy lên nội loạn ở lục triều, khi bọn họ xuất thế, chính là lúc lục triều đại loạn.
- Mà một dòng hoàng khí của Đại Đường dừng ở Lợi Châu.
Lý Ngư nhíu mày nói:
- Người phóng ra lời đồn này tâm đáng tru.
- Ai nói không phải, đây là chỉ sợ thiên hạ không loạn, xúi bẩy lòng người.
Viên Thiên Cương nói:
- Lợi Châu đã thành cái đích cho mọi người nhắm vào, Đô đốc Võ Sĩ Ược mời chúng ta tới phủ hắn dự tiệc, cùng thương nghị việc này.
Lý Ngư vừa nghe vậy liền gật đầu nói:
- Được.