Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 366: Mật tông

Chương Trước Chương Tiếp

- Chính Kinh đạo hữu?

Viên Thiên Cương gõ cửa, ngưng thần lăng nghe, liền thấy bên trong truyền đến tiếng ngáy.

Thằng ôn này vẫn đang ngủ à?

Hắn có chút không tin, ngón tay quệt lên mắt, quả nhiên nhìn thấy Lý Ngư đang ngủ.

Lý Ngư duỗi lưng, rời giường mở cửa, hỏi:

- Chuyện gì?

- Đã tới ba ngày rồi, đạo hữu không phải ăn thì chính là ngủ, mạo muội hỏi một câu, định lúc nào thì bắt đầu điều tra?

Lý Ngư cười nói:

- Ta làm việc, ngươi cứ yên tâm, không quá mấy ngày là có thể giải quyết, chờ tin tức tốt của ta là được.

Viên Thiên Cương nhìn hắn với vẻ hoài nghi, mình một mực chú ý hắn, không thấy hắn đi điều tra.

Lý Ngư vỗ vai hắn, hỏi:

- Ăn chưa?

Viên Thiên Cương vừa nghe vậy, sợ Lý Ngư gọi hắn đi ăn cơm, vội vàng nói:

- Ăn rồi.

Lý Ngư gật đầu, nói:

- Vậy tự ta đi tìm gì ăn.

Ngày hôm qua hắn cả đêm thăm dò phủ Đô đốc, phát hiện một cỗ khí tức cường đại, khiến Lý Ngư sợ tới mức không dám tới gần.

Hắn sợ tung tích của mình bị Viên Thiên Cương và quan viên từ Trường An đến phát giác ra, Lý Nhị lại làm hỏng chuyện của mình.

Đi trên đường phố Lợi Châu, rộn ràng nhốn nháo, thần Lý Ngư đột nhiên khẽ động.

Trong không khí, tràn ngập một cỗ linh lực kỳ lạ, là hắn trước giờ chưa từng cảm nhận được.

Hơn nữa khác với sự nội liễm của tu sĩ khác, cỗ linh lực này là phóng thích một cách không kiêng nể gì, biểu lộ chủ nhân của nó rất kiêu ngạo.

Không chỉ là Lý Ngư, tu sĩ trong thành Lợi Châu đều chú ý thấy cỗ khí tức này.

Lý Ngư đột nhiên nhớ tới, mình ở trong Võ phủ có nghe nói, Dương thị nói gần đây việc lạ rất nhiều, muốn mời hòa thượng đạo sĩ đến làm phép.

Xem ra, không chỉ là mình, trong thành Lợi Châu gần đây cũng có rất nhiều tu sĩ mới tới.

Lý Ngư không biết mục đích của bọn họ, nhưng hơn phân nửa là có liên quan tới chuyện nữ hoàng, xem ra tin tức đã bị tiết lộ rồi.

Khâm Thiên Giám của Đại Đường có thể tính ra nữ hoàng loạn Đường, lục triều có nhiều năng nhân dị sĩ như vậy, có thể cũng có người tính ra.

Mình bởi vì là hai đời làm người, biết Võ Sĩ Ược, tin tức tới Lợi Châu, không biết là triều đình Đại Đường cố ý hay là vô tình tiết lộ ra ngoài.

Lý Ngư chớp mắt, trong lòng cũng không có gợn sóng gì, các ngươi cứ tùy tiện mà đến.

Khí vận nữ hoàng và tỷ tỷ của nàng ta, đến cuối cùng đều là của ta.

Lý Ngư tùy ý đi tới một tiểu điếm ở ven đường, gọi mấy đĩa thức ăn, sau khi ngồi xuống lại gọi một vò rượu lâu năm.

Rượu của lục triều, chủng loại phong phú, có độ riêng.

Khi Lý Ngư vừa tới, vẫn muốn học theo các tiền bối xuyên qua chế rượu bán lấy tiền, về sau mới phát hiện văn hóa rượu và công nghệ ủ rượu nơi này còn tiên tiến hơn cả đời sau.

Chẳng trách lại có nhiều tửu tiên, tửu quái như vậy.

Lý Ngư gắp một miếng thức ăn, còn chưa đặt tới miệng, đột nhiên ngây ra.

Trước mắt xuất hiện một khuôn mặt, đang cười tươi như hoa nhìn hắn.

Dáng người cao gầy, khuôn mặt trắng nõn hình hạt dưa, giữa má có một đôi lúm đồng tiền, hai má trong trắng lộ hồng, lông mày cong dài, hai mắt đen trắng rõ ràng, chính là Quan Ngân Bình.

Lý Ngư thiếu chút nữa thì nhổ đồ ăn trong miệng ra, hắn vội vàng cúi đầu, uống ngụm rượu.

Lợi Châu là Kiếm Nam Đạo, nằm sát Tây Thục, Lý Ngư thầm nghĩ trong lòng, Gia Cát Lượng quả nhiên cũng tính được rồi.

- Vị đạo trưởng này, có thể ghép bàn không?

Quan Ngân Bình cười ngọt ngào.

Lý Ngư cúi đầu, nói:

- Không tiện lắm.

- Đạo trưởng keo kiệt thế?

Lý Ngư không tình nguyện dịch mông ra một chút.

Quan Ngân Bình vung tay lên, gọi hai đồng bạn tiến vào, đều là thiếu niên lang nhìn qua rất bình thường.

- Nghe khẩu âm của đạo trưởng, không phải người địa phương à?

Lý Ngư ờ một tiếng, cúi đầu ăn cơm.

- Sao tiểu đạo trưởng lại không để ý tới người ta?

Lý Ngư thở dài, nói:

- Chúng ta ai làm việc nấy, ngươi cảm thấy thế nào?

Quan Ngân Bình cười nói:

- Người ta cũng không nói là làm cùng ngươi, bớt tự mình đa tình thôi.

- Vậy thì tốt.

Lý Ngư đứng dậy, vỗ vỗ bụng, nói:

- Ăn no rồi.

Hắn bước nhanh, vội vàng rời khỏi, phía sau lại truyền đến một trận tiếng cười.

Người Tây Thục đến, còn là Quan Ngân Bình đầu lĩnh tình báo tự mình đến.

Kiếm Nam Đạo là nơi gần nhất giữa bọn họ và Đại Đường, khẳng định là đã bị thẩm thấu thành cái sàng rồi.

Chẳng trách mình hành tung của mình nhanh như vậy đã bị bọn họ nắm giữ được.

Lý Ngư thở dài, xoay chuyển ánh mắt, đi đến Hương Lô Sơn.

Ven đường khi đi qua một sạp hàng nhỏ, Lý Ngư cuối cùng cũng nhìn thấy chủ nhân của cỗ khí tức đó.

Đây là một tăng lữ ăn mặc rất kỳ lạ, xem ra chắc là Mật tông, trong tay hắn cầm một cái trống da; Thắt lưng dắt sáo xương, nhìn qua thì vô cùng kỳ quái.

Khiến cho người ta không rét mà run là tràng hạt xương ở cổ hắn.

Lý Ngư ở trong địa đạo của Đại Tướng Quốc Tự từng đọc qua miêu tả về pháp khí Mật tông, vừa hắc ám hơn nữa lại tàn nhẫn.

Ví dụ như cái trống đó, tên là Dát Ba Lạp Cổ, chính là dùng hai khối xương mặt ghép thành, tầng ngoài là da người, lại dùng đồ án màu vàng vẽ thành.

Dát Ba Lạp Cổ vừa là nhạc khí, vừa là một trong pháp khí tu pháp thường dùng của Mật tông.

Khi Mật tông tu pháp, có thể dùng chung các pháp khí như Kim Cương Linh, Kim Cương Xử.

Pháp sư tay cầm yêu cổ đong đưa trái phải, dùng chùy mềm ở bên hông gõ mặt trống, phát ra tiếng vang, nghe nói tiếng này có thể khu trừ ác ma.

Lúc ấy Lý Ngư khinh thường không thèm để ý, đã dùng loại trống này thì còn trừ tà ma cái gì.

Mà sáo xương dắt ở hông hắn tên là Cương Động, Cương Lệnh, tục xưng là Quỷ Hào, là dùng xương đùi, xương ống chân của con người tạo thành nhạc khí để thổi. Nghe nói thổi ra có thanh âm sắc nhọn chói tai, có thể khiến chúng sinh mê say, ngộ đạo sinh mệnh vô thường, vứt bỏ sự chấp nhất đối với trần thế, phấn khởi tu hành, hướng tới chính đạo.

Pháp khí và pháp chỉ của Mật tông đều là đứng trên điểm cao, cho rằng mình là phật, địch nhân đều là tà ma.

Thực sự khiến người ta buồn nôn.

Nghe nói trong cung điện Bố Lạp Đạt của Thổ Phiên, còn có một cái giường từ gân người làm thành.

Nhiều khí quan như vậy là từ đâu mà có?

Ở trên cao nguyên tây nam, có vô số nông nô, cung cấp cho quý tộc và tăng lữ thượng tầng sử dụng.

Lý Ngư nhìn thiền sư của Mật tông này, hắn cũng đang nhìn Lý Ngư.

Mắt hắn vô cùng đáng sợ, nhìn thì rất kỳ ảo, trên thực tế là một loại hờ hững, không mang theo một tia tình cảm nhân loại.

Hờ hững với tất cả mọi người, người như vậy, có lẽ nên là bỏ thân làm người, trời sinh mang theo thiện tâm thương xót.

Lý Ngư không chậm bước, đi qua bên cạnh hắn, phiên tăng đột nhiên mở miệng, nói một câu mà Lý Ngư nghe không hiểu.

Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Lý Ngư, Lý Ngư cả người Lý Ngư không được tự nhiên.

Hắn quay đầu lại, nhìn phiên tăng, cười nói:

- Đại sư, trống da này không tồi, cho ta mượn chơi một chút nhé?

Phiên tăng không ngờ hắn lại quay đầu, sau khi hơi dừng lại, mở miệng nói:

- Tâm của ngươi không thành, Phật tổ không công nhận ngươi, cho nên ngươi không dùng được trống này.

Thanh âm của hắn rất trầm thấp, nhưng tiếng Hán nói ra không hề có trở ngại.

Lý Ngư cười nói:

- Thật không?

Phiên tăng nhướn mày, trong mắt tràn ngập phẫn giận, bởi vì trống của hắn đã tới trong tay Lý Ngư.

Người sau thuận tay ném đi, trêu đùa:

- Ta vừa hỏi Phật tổ, hắn nói cảm thấy ta cũng không tệ lắm, nhận ta rồi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)