Lý Ngư trèo tường, bắt đầu tìm kiếm.
Hắn phóng thích linh lực của mình, cảm nhận được khí tức của mỗi người trong Võ phủ.
Một lúc sau, Lý Ngư không cảm nhận được vương khí gì cả, hơi có chút thất vọng.
Mục đích lần này hắn đến, không phải đơn thuần là giúp Lý Thế Dân trừ khử loạn nữ hoàng, mà là muốn mượn dòng vương khí này.
Sau khi mượn được rồi, giúp hắn và Lâm Linh Tố khởi sự thành công, đưa Triệu Phúc Kim lên hoàng vị.
Không có vương khí, Lý Ngư chỉ có thể tìm kiếm kiểu rải thảm, vừa bước vào một tiểu viện, nghe thấy thanh âm thở dài của nữ hài tử.
Lý Ngư dựa sát vào tường, chỉ thấy phía trước là một hàng dây đu bằng mây tre.
Lý Ngư nhớ Dương thị từng nói, Hoa Cô là bướng bỉnh nhất, có lẽ đang đu dây ở đây.
Hắn đi vào nhìn một cái, trên bàn đu dây quả nhiên có một thiếu nữ đang ngồi, nhíu mày sầu.
Chẳng lẽ là nàng ta?
Cũng quá đẹp rồi?
Thiếu nữ trước mắt mặt mày như họa, da trơn như minh ngọc, đuôi lông mày khóe mắt lại có một cỗ ai oán không tan đi được.
Nàng ta nghiêng đầu, một sợi tóc dài mềm mại dán sát vào thái dương lướt nhẹ theo gió.
Thiếu nữ trên bàn đu dây lại không phải là Võ Mị Nương, mà là tỷ tỷ cùng cha cùng mẹ của nàng ta.
Khi Võ Sĩ Ược nạp Dương thị, cùng nguyên phối sinh được một nữ nhi, vừa lấy chồng.
Sau khi Đại tỷ xuất giá, thân thể xinh đẹp giống như hoa phù dung lại tăng thêm mấy phần phong vận thành thục, vừa nghĩ tới tư vị ở đuôi lông mày khóe môi của Đại tỷ, trong lồng ngực của Võ nhị tiểu thư lại cảm thấy khó chịu không nói nên lời.
Thiếu nữ nào mà không có mộng xuân.
Võ Thuận hiện giờ cũng đến lúc xuân tâm nảy mầm, nhìn thấy vẻ phong tình vạn chủng của đại tỷ, càng khiến nàng ta tò mò không biết nam nhân là tư vị gì.
Lý Ngư không hiểu, còn tưởng rằng đây là Hoa Cô, trong lòng thầm khen: Không hổ là mị nương, người cũng như tên!
Thiếu nữ trước mắt cắn môi, đột nhiên lẩm bẩm nói:
- Nam nhân của ta là bộ dạng gì.
Nhất niệm vừa sinh, nàng ta liền mặt đỏ tai hồng:
- Phì, nha đầu không biết xấu hổ, nghĩ ngợi lung tung gì thế.
Lý Ngư không khỏi mừng rỡ, còn tưởng rằng mình nhìn thấy nữ hoàng đế tương lai, hiện tại đang ở đây nghĩ tới nam nhân.
Hiểu được.
Dù sao cũng là thiếu nữ mà.
Thiếu nữ nào mà không hoài xuân, thiếu nam nào mà không yêu cái đẹp.
Ngón tay hắn khẽ động, một cỗ linh lực chậm rãi tới gần, quấn lấy thân thể của Võ Thuận.
Lý Ngư nhắm mắt lại, chậm rãi cảm nhận, không có một chút khác thường.
Hắn khẽ nhíu mày, ngón tay bấm một cái, vẽ một phù chú trong không trung.
Biện pháp tìm khí của Phương sĩ vừa sử ra, lại không thấy có một chút khác thường nào.
Loại phương sĩ kiếm cơm nhiều năm trên giang hồ như hắn, đoán mệnh không nói là mười phần chắc chín, nhưng cũng không thể kém đến mức ngay cả khí vận của nữ hoàng đế cũng không nhìn ra được.
Hắn đang buồn bực, đột nhiên phát giác ra một cỗ khí tức khác đang chậm rãi tới gần, khí tức đó lén la lén lút, Lý Ngư nín thở ngưng thần, cảm nhận được một thân thể rất nhẹ nhàng đang lặng lẽ tới gần.
Hắn nhảy lên đại thụ, trước mắt là một tiểu cô nương, sau khi tới gần bàn đu dây, vươn tay ra che mắt thiếu nữ.
Thiếu nữ đang tư xuân trên dây đu kinh hãi, kêu lên:
- Là ai!
Tiểu cô nương phía sau nàng ta vui lắm, ôm bụng cười nói:
- Lá gan của A tỷ nhỏ thật.
- Hoa Cô, ngươi lại tới chọc ghẹo tỷ tỷ rồi! Xem ta có mách với phụ thân không.
Lần này Võ Thuận có chút tức giận rồi, thường ngày tính tình của nàng ta rất tốt, lần này hơn phân nửa là thẹn quá hóa giận.
Dẫu sao mình cũng đang nghĩ tới nam nhân.
Mắt Hoa Cô đảo quanh, tuy không biết vì sao tỷ tỷ lại cáu gắt, nhưng vẫn rất nhu thuận đứng cạnh bàn đu dây,
- Hảo A tỷ, Hoa Cô đùa chút với ngươi thôi mà, ngươi đừng nói với phụ thân được không?
Võ Thuận đang xấu hổ, nàng ta nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của muội muội, liền ôm vào trong lòng, sau đó lại ghét bỏ đẩy ra, nói:
- Ngươi lại đi đâu thế, cả người bẩn thỉu, trên người còn có mùi hôi. Khó ngửi chết đi được.
- Xuỵt, ta nói với ngươi nhé, ngươi đừng nói với ai.
Hoa Cô thần bí hề hề, lại mang theo chút kiêu ngạo nói:
- Ta đi cưỡi ngựa.
- Hả?
Võ Thuận giật nảy mình, đấm muội muội một quyền,
- Ngươi điên à?
- Thích lắm, vưỡi ngựa có gì nguy hiểm đâu.
- Ngươi thì biết cái gì, tính ngựa là nóng nhất, một khi không hài lòng sẽ hất ngươi xuống, ngã chết thì làm sao?
Hoa Cô cười nói:
- Ta không sợ, nếu nó không nghe lời, ta sẽ dùng roi quất nó.
- Vậy nếu vẫn không nghe lời thì sao?
- Ta dùng chùy sắt đánh nó.
Võ Thuận chỉ coi là nàng ta đang ba hoa, liền bấu mặt nàng ta, cười hì hì hỏi:
-Vậy nếu ngựa vẫn không nghe lời?
- Dùng chủy thủ đâm nó.
Lý Ngư nuốt một ngụm nước miếng.
Võ Tắc Thiên, đúng là ngươi rồi.
Hắn nhìn kỹ lại, tuổi Hoa Cô rất nhỏ, không ngờ lại có thể nói những lời này, đúng là khiến người ta khó có thể tưởng tượng, đây là một nữ đồng năm sáu tuổi.
Nữ hoàng tương lai nhũ danh Hoa Cô hiện tại mặc một chiếc váy vải trắng, bên trên có chút bụi bặm, bẩn thỉu.
Nhưng từ trên khuôn mặt nhỏ nhắn đó vẫn mơ hồ nhìn ra được bộ dạng môi hồng răng trắng, trắng ngần tuấn tú.
Mái tóc đen xì cột búi nho, trông vô cùng đáng yêu.
Nếu nói nàng ta trưởng thành, tuyệt đối sẽ không khó coi, dẫu sao Lý Ngư đã từng nhìn thấy tỷ tỷ và mẹ ruột của nàng ta rồi.
Loại gien này, sinh ra nữ nhi xấu mới gọi là lạ.
Nhất là Võ Thuận, quả thực là đẹp ngang nhị Kiều.
Võ Thuận bịt mũi, nói với vẻ ghét bỏ:
- Trên người ngươi thối chết đi được, mau đi tắm đi, tối nay có khách nhân quan trọng tới chỗ chúng ta làm khách, phụ thân nói muốn huynh trưởng và chúng ta đi cùng.
Hoa Cô bực mình nói:
- Khách nhân từ đâu tới?
- Nói là Trường An.
- Trường An!
Hai mắt Hoa Cô sáng lên, vội vàng đi tắm rửa thay quần áo.
- Đúng là một con nhóc điên.
Võ Thuận nhìn bóng lưng của muội muội, cười dài nói.
Trong lòng Lý Ngư đột nhiên sinh ra một mưu kế.
Ngón tay h khẽ động, cuốn lên một cơn gió, thổi lá cây bay tán loạn.
Võ Thuận nhắm mắt không kịp, bị bụi bay vào mắt, vội vàng giơ tay áo lên che.
Trận gió này rất cổ quái, Võ Thuận buông tay áo, gió đã ngừng.
Nàng ta đang cảm thấy kỳ quái, nhấc chân giẫm lên lá cây, phát ra một tiếng kẽo kẹt.
Võ Thuận tò mò cúi đầu, chỉ thấy trên mặt đất có một mộc nhân nhỏ, vô cùng tinh xảo.
Võ Thuận nhặt lên nhìn một cái, lập tức kinh ngạc không thôi, người nhỏ này không ngờ có bộ dạng giống hệt với mình.
Nhất là vẻ phong tình ở khóe mắt, quả thực chính là một mình thu nhỏ, hơn nữa nhìn qua chính là bộ dạng tư xuân vừa rồi.
Mặt nàng ta lập tức đỏ bừng.
Sau lưng người nhỏ khắc một chữ "Ngư", phía trước khắc một chữ "Duyên".
Võ Thuận nhìn trái nhìn phải, giống như tiểu tặc chột dạ, ôm ngực đang đập thình thịch, cất mộc nhân vào trong tay áo.
Nàng ta cơ hồ là hít thở không thông, chẳng lẽ trời cao nghe thấy tiếng lòng của mình, đang ám chỉ cho mình?
- Ngư...
Võ Thuận yên lặng thì thầm.
Lúc này trên cây, Lý Ngư cười khà khà, thầm nghĩ trong lòng:
Ta lừa tỷ tỷ ngươi tới tay, có lý do và cơ hội tới trộm hoàng vận của ngươi.
Đúng là thiên tài!