Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 364: Nhập thất

Chương Trước Chương Tiếp

Hai ba câu nói đã lừa được Viên Thiên Cương, Lý Ngư đi tới một tửu lâu.

- Chúng ta tìm một chỗ đặt chân đã.

Viên Thiên Cương ngạc nhiên nói:

- Không tìm đạo quán à?

- Ta không quen với Đạo môn nam phái, sợ bọn họ không tiếp.

Lý Ngư rất tự hiểu lấy mình, nơi này tới gần tây nam, nói không chừng có người Nam Cương.

Vu cổ và đạo sĩ không phân nhà, rất nhiều phương thuật đều tham khảo từ vu thuật, ở nơi các tộc hỗn cứ như nơi này, cứ cẩn thận một chút thì tốt hơn.

Viên Thiên Cương cười nói:

- Đạo hữu lo lắng nhiều rồi, ta một mực làm quan ở tây nam, rất quen thuộc với Đạo môn nơi này, đừng ngại theo ta tới Hương Lô Sơn ở tạm.

- Con người ta thích ở tửu lâu, không bằng như vậy đi, chúng ta tách ra, phân công nhau điều tra, hiệu suất cao hơn.

Viên Thiên Cương nhíu mày nói:

- Tách ra. . . Được rồi.

Trong lòng hắn kỳ thật có chút không phục, thiên cơ mình và sư đệ thôi diễn, rõ ràng là không thể phá giải.

Tiểu đạo này vừa xuất hiện, liền nói mình có biện pháp, còn chỉ ra vương khí ở tây nam.

Trong lòng Viên Thiên Cương, ít nhiều cũng có chút lòng hiếu thắng.

Mình và sư đệ, từ nhỏ đều thiên tư trác tuyệt, lại dụng công dồn sức, sao lại thua tiểu đạo này.

Chẳng lẽ Thái Bình Đạo, thực sự cường đại thần bí giống như trong lời đồn ư?

Lý Ngư và Viên Thiên Cương vẫy vẫy tay, đi vào trong điếm, từ trong tay áo lấy ra một số bạc vụn,

- Mở thượng phòng, hướng ánh mặt trời, có cửa sổ, yên lặng, ngựa này của ta không cần buộc.

- Được, mời khách quan lên trên lầu.

Viên Thiên Cương lắc đầu, xoay người bước đi, lại ngạc nhiên phát hiện, bạch mã của Lý Ngư lại đi theo bên cạnh mình.

Viên Thiên Cương cười ha ha, vỗ vỗ lông bờm của nó, tới Hương Lô Sơn ở ngoại ô.

Đi vào trong phòng, Lý Ngư đóng cửa phòng, để lại một phân thân đả tọa trên giường.

Bản thân hắn sử Ẩn Nặc Quyết, nhảy lên nóc nhà, nhìn về phía xa xa, Viên Thiên Cương đang cùng Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử ra khỏi thành.

Trên bụng của Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử có hạc trắng của mình, có thể phòng ngừa hắn theo dõi mình.

Sau khi làm xong tất cả, Lý Ngư từ nóc nhà nhảy lên, rất nhanh đã tới trước một hào trạch.

Trước cửa phủ có mấy tráng hán đang đứng, mặc khôi giáp.

Võ Sĩ Ược là Đô đốc một châu, đại quan đại quan, quyền cao chức trọng, nghiễm nhiên chính là thổ hoàng đế của tây nam này.

Quan hệ của hắn và Lý Uyên vô cùng tốt, nói là thân như huynh đệ cũng không đủ, khi Lý Uyên khởi binh ở Tấn Dương, Võ Sĩ Ược là đại tài chủ, giúp đỡ Lý Uyên rất nhiều tiền.

Hai người bọn họ tuyệt không chỉ đơn giản là quân thần, sau khi Lý Uyên xưng đế dựng Đường, phong hắn làm Khai Quốc Công quận Nghĩa Nguyên, xếp hắn vào một trong mười bảy "Thái Nguyên mưu công thần", có tội có thể miễn tử một lần.

Cuối cùng Võ Sĩ Ược nghe nói Lý Uyên băng hà, bi thống thành bệnh, không lâu sau thì chết bệnh.

Tuy hắn là tâm phúc của Lý Uyên, nhưng Lý Thế Dân cũng rất coi trọng tài năng của hắn, chưa bao giờ hoài nghi sự trung thành của hắn, cho nên địa vị của hắn ở Đại Đường rất vững chắc.

Tuy là như vậy, Võ Sĩ Ược không hủ hóa xa hoa lãng phí, ở tây nam cũng coi như là quan tốt, hắn tận chức tận trách, thay triều đình Đại Đường gác cửa tây nam, rất có hành động lợi dân.

Sau khi Lý Ngư tới phủ Đô đốc, không tùy tiện đi vào, mà là sau khi xác định chung quanh không có trận pháp, mới kích động trèo lên tường viện.

Giữa ban ngày, hắn ẩn nấp thân hình, ngược lại càng không dễ bị phát hiện.

Lý Ngư ở ngõ Lộc Nhi, từng sống trong hào trạch một đoạn thời gian, cũng coi như là quen thuộc với cấu tạo.

Hắn xuyên qua ngoại viện, tránh rất nhiều nha hoàn thằng hầu, đi tới nội viện.

Cuối cùng ngừng lại trong một đại viện, nơi này chắc chính là chỗ ở của Gia chủ Võ Sĩ Ược.

Có nha hoàn bưng một chậu nước ra, Lý Ngư thừa cơ lách vào trong phòng, nha hoàn sờ sờ đầu, không phát hiện có người, bĩu môi lắc đầu.

- Đúng là kỳ quái.

Bên trong truyền một thanh âm lười biếng,

- Bảo Châu, ngươi ở đó lầm bầm gì thế?

- Phu nhân, vừa rồi nổi lên một trận gió lạ.

Sau khi Lý Ngư đi vào, phát hiện mình đến nhầm nơi, nơi này là phòng phu nhân của Võ Sĩ Ược.

Thê tử chính phối của Võ Sĩ Ược vốn là Tướng Lý thị, sau khi ốm chết mới tái giá Dương thị, cho nên Dương thị nhỏ hơn hắn hơn hai mươi tuổi.

Dương thị xuất thân danh môn, lại thêm bảo dưỡng hợp lý, hiện giờ thân thể tướng mạo chỉ như nữ tử đôi mươi, uyển mị đẫy đà, vô cùng gợi cảm.

Nhất là làn da trắng nõn mềm mại, phấn dung ôn nị.

Lúc này nàng ta ngồi trên đôn gấm, hướng mặt về phía bàn trang điểm, xem ra là vừa mới rời giường. Vẻ lười biếng sau giấc ngủ trưa tràn ngập phong tình mê người, quần lót ôm mông tròn, giống như một quả đào mật chín.

Phi lễ chớ nhìn!

Trong lòng Lý Ngư thầm đọc một câu, lén lút nhắm một con mắt lại, sau đó chuẩn bị ra ngoài tiếp tục tìm kiếm.

Dương thị này bản thân là mỹ nhân thì không nói, ba nữ nhi nàng ta sinh ra càng tuyệt hơn, Võ Mị Nương có thể là người có giá trị nhan sắc thấp nhất trong ba tỷ muội.

Dương thị hơi nghiêng đầu, nhìn sang, nói:

- Gió lạ gì, ta thấy ngươi là điên rồi, những lời chuẩn bị quần áo trang sức, đêm nay lão gia muốn mở tiệc chiêu đãi bạn cũ từ Trường An đến, muốn ta đi tiếp khách.

Trong lòng Lý Ngư khẽ động, mình mới từ Trường An đến, Võ Sĩ Ược lại mời bạn cũ Trường An?

Nào có chuyện khéo như vậy, xem ra tin tức mình đến Lợi Châu đã truyền ra rồi.

Lý Thế Dân tám thành đã phái người tới, trừ cơ sở ngầm ngoài sáng Viên Thiên Cương này ra, chắc còn có người ngầm giám thị mình.

Hắn có thể có giao tình với Võ Sĩ Ược, chứng tỏ cũng là nguyên lão công thần của Đại Đường, Lý Nhị đúng là không phúc hậu, để lão nhân gia đi xa như vậy, cũng không sợ mệt chết người ta à.

Hắn trong tối ngoài sáng đều phái người đến, không phải hoàn toàn là không tín nhiệm mình, chắc là sợ mình không thể giải quyết được.

Lý Nhị là ngoan nhân, chờ hắn làm rõ nữ hoàng là xuất phát từ đâu, không loại trừ khả năng sẽ trực tiếp trảm thảo trừ căn.

Cái thứ thiên mệnh này theo người khác là không thể nghịch chuyển, ở trong mắt Lý Nhị, thiên mệnh có thể nghịch chuyển hay không, chắc phải xem có lợi gì cho hắn không.

Hắn không phải là người cam chịu số phận.

Võ Sĩ Ược còn vui tươi hớn hở muốn mời khách, không biết hiện tại đang nguy trong sớm tối. Một khi làm rõ nữ hoàng là người của Võ gia hắn, bạn cũ từ Trường An đến chắc chính là người vung dao mổ.

Trong lòng Lý Ngư oán thầm vài câu, từ cửa sổ thò người ra, vừa hay đúng lúc Dương thị ngẩng đầu.

- Lạ ghê.

Dương thị nhướng mày, nói:

- Một lúc nữa phái người tới Hương Lô Sơn, mời mấy đạo sĩ đến xem.

- Phu nhân nói phải.

- Hoa Cô đâu?

Dương thị lười biếng duỗi lưng.

Lý Ngư lập tức dừng bước, Hoa Cô?

- Đang chơi ở hậu viện.

Con mắt Lý Ngư khẽ động, Hoa Cô này, chắc chính là nhũ danh của Võ Mị Nương.

Hoặc là hai tỷ tỷ của nàng ta.

Khâm Thiên Giám đã tính ra nữ hoàng loạn Đường, như vậy Võ Tắc Thiên khẳng định đã được sinh ra.

Dương thị cười nói:

- Tuy ta có nữ nhi đó, hai người trước đều hiền thục văn tĩnh, chỉ độc có nha đầu Hoa Cô là bướng bỉnh nhất, thường hay một mình ra phủ chơi đùa, cũng không mang theo hạ nhân hạ nhân, nhưng lão gia cũng kệ nàng ta.

- Tuy Tam tiểu thư nghịch ngợm, lại cũng thông minh nhất, lần trước Diệu Chân Đại Sư của Cổ Tháp Tự còn nói Tam tiểu thư là quý không thể nói.

Lý Ngư ở trên cửa sổ, thầm gật đầu.

Thì ra hiện tại ngươi tên là Hoa Cô.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)