Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 363: Lợi châu

Chương Trước Chương Tiếp

Đại Đường, Trường An.

Lý Ngư lần thứ hai vào điện Thái Cực, tới đêm mới về, toàn bộ hành trình chỉ có hai người là hắn và Hoàng đế.

Không ai biết bọn họ hàn huyên những gì, nói chung Lý Thế Dân long nhan đại duyệt, ban thưởng cho Lý Ngư có thể đeo bội kiếm diện thánh.

Ngay sau đó, các chùa lớn của Trường An nhận được thánh chỉ, không cho phép ra tay với Lý Ngư, hơn nữa phải bảo vệ an toàn cho hắn.

Một khi Lý Ngư gặp bất trắc ở Đại Đường, ba chùa lớn của Phật môn đều phải chịu trách nhiệm.

Uất Trì Cung cũng nhận được thánh chỉ, bảo hắn không thể áp dụng bất kỳ hành động gì, không được ra tay với Lý Ngư ở cảnh nội Đại Đường.

Tuy Uất Trì Cung tức giận, nhưng hắn biết tính tình của Hoàng đế, chính là nói một không hai.

Cục tức này cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng. . .

Trong nhất thời, đối tượng từng dẫn tới thành Trưởng An mai phục khắp nơi, thề phải bắt bằng được này đã thành người an toàn nhất của Trường An.

Lý Ngư ở Thái Cực Thái Cực, thủ ấn tinh quang, chân đạp ánh trắng, bấm ngón tay kết luận, nữ hoàng chi khí ở tây nam Đại Đường.

Thế là Lý Thế Dân liền phái Viên Thiên Cương, theo hắn cùng đi.

Lý Ngư không tiện cự tuyệt, chỉ có thể đáp ứng.

Bên ngày, trời sáng khí trong, ngoài thành Trưởng An, đám người Lý Thuần Phong tới tiễn đưa bọn họ.

- Ta xem thiên văn khí tượng, tây nam đích xác có vương khí, lời kẻ này nói có lẽ không phải vô căn cứ.

Lý Thuần Phong nhỏ giọng nói.

Viên Thiên Cương nhìn về hướng nam, bùi ngùi thở dài, nói:

- Hổ thẹn, chúng ta không ngờ lại không bằng hắn.

Lý Thuần Phong lắc đầu nói:

- Hắn là truyền nhân của Thái Bình Đạo, thân phận mẫn cảm, sư huynh một đường phải cẩn thận.

Mắt thấy Lý Thuần Phong lộ ra tình cảm, Viên Thiên Cương cũng cảm thấy ấm áp, mỉm cười nói:

- Không sao, hắn là Thái Bình Đạo, vừa là nguy hiểm, cũng là bảo đảm. Ở chung một chỗ với truyền nhân Thái Bình Đạo, chỉ cần không chết thì có thể không chết.

Hai người nhìn nhau cười.

Người trong Đạo môn là vừa yêu vừa hận Thái Bình Đạo, trong lòng ít nhiều vẫn giữ mấy phần sùng kính.

Dẫu sao bọn họ là người thực sự có lý tưởng.

Hơn nữa nguyện ý vì thế mà chết.

Chỉ có điều hai người cũng không biết, truyền nhân Thái Bình Đạo đời này, hắn... Đã xảy ra một chút biến hóa nho nhỏ.

Đến ngoại ô, Lý Ngư nhìn Viên Thiên Cương, thầm nghĩ trong lòng, quan hệ của hai người này đúng là tốt, nói tạm biệt mà lưu luyến không rời, có phải không trở lại đâu.

Hắn ho khẽ một tiếng, tiến lên cắt ngang, nói:

- Thời gian không còn sớm, chúng ta xuất phát đi?

- Chính Kinh đạo hữu chuẩn bị đi thế nào?

- Tất nhiên là ngự không rồi.

Lý Ngư cười nói:

- Việc này không nên chậm trễ.

- Vậy ngươi dẫn ngựa làm chi?

Lý Ngư chỉ chỉ Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử, nói:

- Nó á? Đây là ngựa ta thích, xuất hành không có nó là cả người khó chịu, cho nên ta muốn dẫn nó theo cùng.

Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử tức giận hí một tiếng, hiển nhiên là cảm thấy có chút ghê tởm.

Lý Ngư cười ha ha, cùng bạch mã bay lên trời, vươn tay ra túm Viên Thiên Cương lên.

Viên Thiên Cương tò mò nhìn hắn,

- Chính Kinh đạo hữu, pháp bảo ngự không của ngươi là vật gì, vì sao không thấy?

- Pháp bảo, có cái có thể nhìn thấy, có cái không thể nhìn thấy. Pháp bảo có thể thấy như phi kiếm, hồ lô, thần phù, đài sen. . . Pháp bảo không thể nhìn thấy là cành cây, ngọn cỏ, phiến lá, hạt cát, hòn đá, thậm chí là một ý niệm, đều có thể ngự không mà đi. Tung hoành trong thiên địa, tới lui vô ky vô bán.

Viên Thiên Cương cảm thấy tiểu tử này tuổi không lớn, lại rất biết ra vẻ.

Nhưng mình lại không thể phản bác, chỉ có thể cười nói:

- Lợi hại, lợi hại.

Hắn ở trong quang thuẫn của Lý Ngư, ngồi xuống, lười biếng xách hồ lô rượu nhỏ, uống một ngụm rượu.

Ở bên cạnh hắn, mắt Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử sáng lên, ghé tới.

Viên Thiên Cương hơi ngẩn ra, cười nói:

- Ngươi cũng muốn uống à?

Bạch mã liên tiếp gật đầu, vẻ mặt nịnh nọt.

Lý Ngư cảm thấy có chút mất mặt, đạp một cái vào mông nó,

- Trước khi đi chưa cho ngươi uống rượu à? Đồ không biết xấu hổ.

Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử đầu cũng không ngẩng lên, da dày thịt béo, hoàn toàn bỏ qua một cước này.

Viên Thiên Cương cười ha ha, nâng cốc rải lên trời, một giọt cũng không sót rơi vào miệng bạch mã.

Nó lập tức vui sướng, lộ ra biểu cảm say mê.

- Bạch mã này cũng biết hàng.

Lý Ngư cười nói:

- Một con súc sinh mà thôi.

Thuật ngự không của Lý Ngư cực nhanh, rất nhanh đã tới Kiếm Nam Đạo, Viên Thiên Cương bấm đốt ngón tay, tính ra hắn nhanh hơn mình ba thành có thừa, trong lòng không khỏi có thêm một chút kính nể đối với tên Chính Kinh Đại Thánh cà lơ phất phơ này.

Tuy hắn nhìn qua thì không đáng tin, nhưng bản sự là có, không hổ là truyền nhân của Thái Bình Đạo.

Sau khi hạ xuống đất, trước mắt là một thành trì, tường thành rất cao, chung quanh người đi đường nối liền không dứt.

Thành Lợi Châu đương nhiên không thể phồn hoa bằng Trường An, nhưng Lợi Châu có sự phồn hoa ồn ã của Lợi Châu, phố lớn ngõ nhỏ, người đến người đi, tiếng rao hàng ầm ĩ.

- Nơi này sát Tây Thục, là thương lộ giao dịch quan trọng của hai nước, cho nên ở Kiếm Nam Đạo, xem như là thành trấn phồn hoa.

Lý Ngư gật đầu nói:

- Nhìn ra được.

Viên Thiên Cương cười bảo:

- Nghe nói đạo hữu có tương giao rất sâu với quân thần Tây Thục?

- Có mấy bằng hữu, cũng không nói là giao tình bao sâu.

Lý Ngư phủ nhận.

Nhưng trong lòng hắn biết, ở Tây Thục, hắn ít nhất cũng có huynh đệ tâm giao Khương Duy này, còn có những bạn tốt Lưu Thiện, Quan Ngân Bình, Trương Tinh Thải.

Về phần Lưu Bị, Lý Ngư cũng rất thích hắn, đó là một người có mị lực nhân cách rất mạnh.

Tây Thục là cô độc, ở trong lục triều, nó trời sinh không có minh hữu.

Bởi vì người thành lập nó là một đám người cùng chung chí hướng, sơ tâm của bọn họ là khôi phục Hán thất, hơn nữa trước giờ cũng không giấu diếm.

Khôi phục Đại Hán, có nghĩa là lục triều sẽ biến mất, quốc gia khác có nguyện ý không?

Nếu ngươi kết minh với Thục Hán, thật sự tiêu diệt thôn tính quốc gia khác, nó khẳng định sẽ không cùng chia thiên hạ với ngươi, mà là ngựa không ngừng vó đến đánh ngươi.

Cho nên, Tây Thục ở lục triều, đã định trước là cái đích cho mọi người nhắm vào. Mà một khi đi lại với bọn họ quá gần, đều có thể sẽ trở thành nhân vật được phòng bị trọng điểm của năm nước.

Lý Ngư cực lực rũ sạch quan hệ của mình và Tây Thục, sợ Đại Đường hiểu lầm, cũng sợ quốc gia khác hiểu lầm.

May mà hắn ở Đại Tống có thế lực của mình hơn nữa còn có một chỗ nho nhỏ trong triều đình Đại Tống.

Trước mắt tuy hắn đã triệt để đắc tội với Đông Ngô, nhưng lại không có hiềm khích với quốc gia khác, hắn không muốn đi đến đâu cũng bị người ta hò đánh hò giết.

Tây Thục đến Đại Tống, Lý Ngư tự thấy nửa tháng là tới, Khương Duy lại đi nhiều năm.

Không phải tu vi của hắn không đủ, mà là với thân phận đại tướng Tây Thục, khiến Khương Duy không thể không cẩn thận.

Viên Thiên Cương hỏi:

- Hiện giờ đã đến thành Lợi Châu, không biết Chính Kinh đạo hữu tính điều tra thế nào?

Lý Ngư tất nhiên sẽ không nói thật với hắn, hắn trước hết phải thoát khỏi Viên Thiên Cương, không thể để hắn nhìn ra môn đạo.

- Việc này quan hệ trọng đại, cứ từ từ mà tra.

Viên Thiên Cương nói:

- Đạo hữu vọng khí ở Trường An, đã có thể phát giác ra vương khí, lúc này đến Lợi Châu, còn không phải là dễ như trở bàn tay ư?

Lý Ngư lắc đầu nói:

- Không phải, vương khí bao phủ tây nam, tất nhiên dễ tra. Nhưng thân ở tây nam, lại phải chậm rãi tìm kiếm, có câu không thấy mặt thật Lư Sơn, chỉ lang thang trong núi này, chính là đạo lý đó.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)