- Tiên sinh cứ tự nhiên.
Huyền Đô Quan ở phía tây đường đường cái, tiếp giáp với Đại Hưng Thiện Tự ở phường Tĩnh Thiện.
Đại Hưng Thiện Tự là tổ đình Mật tông của một trong Phật giáo bát tông, đệ tử xuất sắc nhất trong chùa vừa bị giết, có mối hận nghiến răng với Lý Ngư.
Có điều Lý Ngư không sợ, hiện tại hắn chỉ sợ Phật môn không đến giết mình, chỉ cần bọn họ dám động thủ, khẳng định sẽ chọc giận Lý Thế Dân.
Kết cục chọc giận Lý Thế Dân, ngươi đừng hòng ở Trường An nữa.
Hơn nữa Lý Ngư không cho rằng, Đại Hưng Thiện có người có thể giết chết mình.
Chỉ cần không giết được ngay, có thể khôi phục như lúc ban đầu một cách vô hạn, Lý Ngư tay cầm Thủy Tự Quyết, lòng tin mười phần.
Đi tới Huyền Đô Quan, đã là đêm khuya, sau khi gõ cửa một tiểu đạo sĩ đi ra.
- Biện Lương Chính Kinh Môn Lý Ngư, tới tá túc.
- Chờ một chút, ta đi thông báo.
Một lát sau, trong Huyền Đô Quan, mấy đạo sĩ khí tức rất vững đi ra, chắc đều là tu sĩ.
Bọn họ nhìn Lý Ngư, cười bảo:
- Chính Kinh đạo hữu quang lâm, không thể tiếp đón từ xa, mời vào.
- Người tới tá túc, không cần khách khí.
Lý Ngư cười cười đáp lễ, sau đó đi vào trong đạo quán, tìm một bộ y phục sạch sẽ thoải mái để nghỉ ngơi.
Trong đạo quán, vô cùng thanh tịnh, nhất là buổi tối.
Mượn cửa sổ nhìn ra ngoài, trăng sáng lả lướt treo cao, treo cao trên không trung.
Lý Ngư gối hai tay, gác chân, bắt đầu suy nghĩ ứng phó với Lý Thế Dân thế nào.
Võ Sĩ Ược ở Kiếm Nam Đạo, hiện giờ không biết là chức quan gì, nói chung trong ấn tượng của mình, không phải là quan nhỏ.
Hắn có ba nữ nhi, trong đó nhỏ nhất là Võ Mị Nương, hiện tại gọi là gì cũng không biết.
Những cái này lại không thể nói rõ với Lý Thế Dân, bằng không với tính quyết đoán sát phạt của Lý Nhị, không khéo sẽ trực tiếp diệt cả Võ thị nhất tộc.
Ài, làm Hoàng đế cũng mệt thật, không phải là cuộc sống mà nữ nhân nên sống.
Tiểu Mị Nương, ngươi cứ chuyển sang cho Phúc Kim nhà chúng ta đi.
...
Đại Minh, Kim Lăng, Tiết phủ.
Trong viện tăm tối, mấy hộ viện ngã xuống đất, cửa phòng bị đóng, nhưng bên trong có tiếng người truyền đến.
Tiết Bàn nhìn sổ sách, lửa giận ngút trời.
Sinh ý trong phủ bọn họ, đã sớm bị những sâu mọt này nắm giữ, ở sau lưng chủ nhân không ngờ lại làm nhiều giao dịch như vậy với Thát tử.
Tiền kiếm được so với tiền nộp lên, nhiều hơn không chỉ mấy chục lần.
Tưởng Kính cười nói:
- Giờ thì ngươi tin rồi chứ?
Sau lưng bọn họ, Trương Tam Phong không nói câu nào, hắn chỉ tò mò nhìn.
Thát tử muốn nhiều thứ như vậy, rốt cuộc là muốn làm gì?
Một cỗ hàn ý xộc lên, Trương Tam Phong nhướng mày, chắc không phải bọn họ muốn...
Dị tộc xâm nhập đã là chuyện rất lâu trước kia, cường Hán thực sự là quá bắt nạt các nước nhỏ chung quanh.
Trong một đoạn thời gian rất dài, bọn họ thấy quân đội của người Hán là sợ tới mức run rẩy.
Hiện giờ Đại Hán chia ra làm sáu, trong đó lại có một số quốc gia, võ bị không chỉnh đốn, khiến những dị tộc quan ngoại này lại sinh ra lòng không thần phục rồi à?
Phải biết rằng, trước Đại Hán, bọn họ chính là rất cường đại.
Nhất là dị tộc Bắc Mạc, cao thủ Tát Mãn Giáo nhiều vô số kể, thường xuyên nam hạ, họa hại Trung Nguyên.
Tưởng Kính khép sổ sách lại, nói:
- Ngươi định làm thế nào?
Nói đến cùng, đây là gia sự của Tiết gia cuối cùng vẫn phải do Tiết Bàn quyết định.
- Lý Ngư huynh đệ nói, không diệt trừ những người này, để mặc bọn họ thông đồng với ngoại tộc, sớm muộn gì cũng hại chết cả nhà ta.
Tiết Bàn vỗ bàn, nói:
- Phải dọn dẹp hết.
Trương Tam Phong tiến về phía trước, nói:
- Tốt.
Tưởng Kính kéo hắn lại, nói:
- Không bằng chúng ta về xin viện binh, dẫu sao chúng ta người đơn thế mỏng, chỉ có ba người.
Trong ba người còn có một tên là bạch cấp, Tưởng Kính lại không tiện nói ra miệng.
Trương Tam Phong cười nói:
- Không sao, không cần phiền tới sư tôn.
Trên mặt Tưởng Kính lộ ra vẻ hoài nghi, nhìn đồ đệ của Chưởng giáo này, cảm thấy người thanh niên này có chút bồng bột.
Hắn hình như là tự tin quá độ.
Trương Tam Phong giống như không thấy ánh mắt hoài nghi của Tưởng Kính, hờ hững nói:
- Giết gà không cần đao mổ trâu.
Tiết Bàn là người lanh lẹ, vỗ tay nói:
- Được, chúng ta thanh lý môn hộ.
...
Thiên Trúc, Tịnh Thổ phía tây.
Một con hầu tử chở một người đầu trọc chạy như điên.
- Phật là giả, đều là giả.
Phật Thổ đã không có phật.
Kim Thiền Tử cười ha ha, hầu tử cõng hắn mắng:
- Ngươi còn cười nữa à, có tinh thần như vậy, không bằng tự xuống mà đi.
Kim Thiền Tử nói:
- Chẳng lẽ không buồn cười à, phật của Phật Thổ đều là giả.
- Thích Già là giả, Già Diệp là thật, ngươi làm thịt hắn, còn ở trước mặt nhiều Phật Đà như vậy, thế không phải là tìm chết ư?
- Chỉ cần ngươi chạy đủ nhanh, bọn họ cũng không làm gì được ta.
Vừa dứt lời, một đại thủ ấn xuống, hầu tử vội vàng di chuyển, né qua từ kẽ ngón tay.
Trên mặt đất có một cái hố trăm thước, dẫn tới đại địa chấn động, vô số sinh linh bị diệt sát, giống như là tận thế.
Kim Thiền Tử giống như căn bản không chịu ảnh hưởng, hắn không ngừng vỗ tay,
- Hảo tâm cơ, hảo thủ đoạn, hảo vô sỉ. Hóa thân thành Phật đến diệt Phật, chim sen chiếm tổ chim khách, sai khiến quần tăng, ô nhiễm Tịnh Thổ, giết người tru tâm.
Bàn tay màu vàng to lớn lại vỗ xuống, dưới chân hầu tử khẽ động, cả người toát mồ hôi.
Kim Thiền Tử đột nhiên thu hồi vẻ mặt tươi cười, trợn mắt nhìn, ngửa mặt lên trời hô to.
Hai tay hắn hướng ra sau, từ trán một chữ vạn mang theo lửa bay ra, nghênh đón bàn tay vỗ tới.
- Chân Phật ta đều đánh rồi, huống chi là một hàng giả. Mặc dù bản tôn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng loại hàng giả như ngươi cũng xứng đến gây chuyện à!
Rầm một tiếng, quang quyển to lớn nổ tung trên bầu trời, tạo nên một tầng gợn sóng, cây cối sông núi chung quanh tất cả đều bị phá hủy.
Thiên địa biến sắc, nhật nguyệt vô quang.
Kim Thiền Tử cười ha ha,
- Đến đây.
Màu vàng trên bầu trời chậm rãi biến mất, hầu tử dừng bước, nhìn 'Phật' chậm rãi thối lui.
Hắn sợ rồi, uy thế lần này của Kim Thiền Tử, không kém hơn kim thủ ấn của hắn là bao.
Hầu tử thở hắt ra một hơi, nói:
- Cuối cùng cũng đi rồi, giống như chó điên vậy, đuổi theo ta mười vạn tám ngàn dặm.
Kim Thiền Tử cười nói:
- Lần này hai chúng ta ít không địch lại nhiều, còn xâm nhập phúc địa, thiếu tính toán rồi. Chúng ta trở về tìm mấy bang thủ, từ đông thổ từng bước giết về Tây Thiên, giết sạch bọn họ.
Hầu tử giương mắt nói:
- Có một vấn đề, lão Tôn ta có thể không đi không?
- Không được.