Gió đông thổi qua núi, cỏ xanh biêng biếc.
Thành Trưởng An, tà dương loang lổ, gió đông từng trận, nghênh đón một con ngựa trắng.
Người trên lưng ngựa thân mặc đạo bào, hai tay trống trơn, đưa mắt nhìn bốn phía.
Chỗ cửa thành, hai võ nhân mặc giáp trụ, sau khi nhìn thấy hắn thì thần sắc khẽ động, nhìn nhau.
Đợi cho ngựa trắng tới gần, một người trong đó tiến lên, hỏi:
- Là Chính Kinh Đạo Nhân à?
- Không phải.
Người trên lưng ngựa khẽ cười nói.
Võ nhân có chút thất vọng, ờ một tiếng, còn chưa nói gì.
Đạo sĩ trên lưng ngựa đã vội vàng nói tiếp:
- Là Chính Kinh Đại Thánh.
Hai võ nhân nhướng mày, lập tức thầm thoá mạ đạo sĩ này.
- Ngô hoàng thiết yến ở trong cung, mời đạo trưởng tới gặp.
- Dẫn đường.
Chính Kinh Đại Thánh ở trên lưng ngựa tất nhiên chính là Lý Ngư, hắn nói chuyện vô cùng ngắn gọn, sau hai chữ thì ngậm miệng không nói nữa.
Trong thành Trưởng An, khác với tính tùy ý của Biện Lương, nơi này là nghiêm khắc dựa theo phường làm đơn vị để quy hoạch và xây dựng.
Từ phường Tuyên Bình về phía tây, theo thứ tự là phường Vĩnh Ninh, phường Vĩnh Lạc, phường Quang Phúc, lại tiến về phía trước chính là đường Chu Tước nối từ nam chí bắc của thành Trưởng An.
Ra khỏi cửa tây của phường Tuyên Bình, hướng về phía nam chính là đại lộ. Đông tây thành Trưởng An đều mở ba cửa thành, đại lộ này đông nối Diên Hưng Môn, tây thông Diên Bình Môn, là một trong những trục đường chính của phương hướng đông tây.
Mặt đường rộng rãi, ngang ngửa với Biện Lương, rộng hơn đường cái trong phường gấp đôi, chừng hai mươi trượng.
Tuy đã kiến thức sự rộng lớn của phố phường thành Biện Lương, lại nhìn nhiều con đường chủ đạo của lục triều, Lý Ngư vẫn cảm thấy vô cùng rung động.
Đây không phải là đường phố bình thường, nếu nói đường phường rộng mười trượng đã tương đương với tám đường xe chạy, đường thành hai mươi trượng tương đương với mười sáu đường xe chạy, mà đường Chu Tước trước mắt ước chừng rộng tới năm mươi trượng, căn bản là không thể dùng đường xe chạy để tính, giống như một quảng trường rộng lớn, đi thông tới hoàng thành Chu Tước Môn ở phía bắc.
Thành Trưởng An tổng cộng có mười một đường nam bắc, mười bốn đường đông tây, toàn thành có một trăm lẻ tám phường, bị đường Chu Tước chia làm hai nửa đông tây.
Thành cung ở một chút đối ứng với bốn phường, đông tây đều có ba phường.
Bốn phường ở giữa quy mô nhỏ hơn, chỉ là hai mặt đông tây bố trí cửa phường, để tránh xúc phạm tới Đế vương chi khí của Hoàng đế.
Mặt đường đường cái toàn bộ đều dùng đá lát thành, hai bên bố trí mương nước rộng hơn trượng, giữa phố trồng cây hòe, cây bách, cây liễu cây dương, cây bạch quả, tuổi cây đều từ trăm năm trở lên, cho dù là mùa đông cành lá héo tàn, tán cây còn sót lại vẫn là quái vật lớn.
Hiện tại gió xuân đưa ấm, băng tuyết đã tan, trên đường trai gái như mây, ngựa xe nối liền, hết sức phồn hoa.
Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử chở hắn theo hai thị vệ tới điện Thái Cực, cung của hoàng đế Đại Đường.
Lý Ngư không để ý đến sự khinh bỉ của hai thị vệ, theo bọn họ, đạo nhân giống như Đại Thánh, đều là đạo sĩ.
Nhưng tự Lý Ngư biết, cảnh giới kém xa, mình gọi Đại Thánh không phải tự nâng bản thân lên, mà là đã đến cảnh giới đó rồi.
Đây là biểu hiện của thành thực, không làm thất vọng với hai chữ chính kinh.
Hai thị vệ này nào có biết được.
Đến ngoài cửa nội thành, một vị đạo sĩ đang đứng, phong thần như ngọc, ánh mắt trong sáng.
- Vị này chính là Chính Kinh Đạo Nhân?
- Không phải, là Chính Kinh Đại Thánh.
Các thị vệ trêu ghẹo.
Mắt đạo sĩ sáng lên, vỗ tay nói:
- Nên như vậy, mời đạo hữu xuống ngựa.
Sau khi Lý Ngư xuống ngựa, mọi người mới phát hiện, ngựa này của hắn không có dây cương.
Lý Ngư vỗ vỗ lông bờm của Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử, nói:
- Ngươi ở ngoài cung đừng đi lung tung, chờ ta ra.
Ngựa hí lên một tiếng, xoay người đi.
Lý Ngư cởi xuống túi rượu trên hông, mắng:
- Súc sinh, đừng chạy loạn, bằng không cắt chân của ngươi.
Bạch mã vô cùng nịnh nọt cọ vào người hắn, đầu ngựa gật gật, thậm chí là nhếch miệng cười.
Sau đó trong con mắt trợn tròn và cái miệng há hốc của các thị vệ, ngậm túi rượu đi ra.
Lý Ngư cười nói:
- Còn chưa thỉnh giáo?
Đạo sĩ cười bảo:
- Đại Đường Khâm Thiên Giám tướng sĩ Lý Thuần Phong.
- Ngưỡng mộ đã lâu. Ngưỡng mộ đã lâu.
- Không dám không dám.
Hai người lại thổi phồng nhau một trận.
Bước vào điện Thái Cực, cửa cung lần lượt mở ra.
Hai bên là thị vệ mặc giáp trụ màu đỏ, là Dực Huy Giáo Úy của Đại Đường, chuyên cảnh giới hoàng cung.
Lý Ngư cười nói:
- Trong Thành Trưởng An, nhân khí rất vượng, không hổ là khí tượng thịnh đường.
Lý Thuần Phong cũng cười bảo:
- Trường An mỗi khi tới cuối năm, người lại động nhất. Chỉ là sĩ tử đi thi đã có mấy nghìn người, phó dịch, tùy tùng mang theo, nhân số tới cả vạn. Còn có quan viên bộ hồi kinh báo cáo công tác, sứ tiết phiên trấn, sứ giả tứ di, lữ xá khách sạn trong thành đều bị ở chật kín, một phòng trống cũng khó cầu.
- Hiện giờ tuy đã qua cuối năm, nhưng những người này chưa trở về cho nên vẫn đông đúc như vậy.
Mí mắt Lý Ngư nhướn lên, nói:
- Thiên hạ rộn ràng đều vì lợi mà đến, thiên hạ nhốn nháo đều vì lợi mà đi. Thành Trưởng An là trường danh lợi, ta thấy trên đường phố đó có rất nhiều đạo sĩ, sa di, xem ra cho dù là hai môn phật đạo cũng không thể ngoại lệ.
- Cái này... Cũng là chuyện thường tình, đã sinh ra làm người, ai mà không tranh, ai mà không cướp.
Sau những lời này, Lý Ngư không nói nữa, trong lòng hắn có tính toán.
Đạo môn không cam lòng bị Phật môn chèn ép.
Nhất là thủ đoạn của Phật môn có chút ti tiện.
Đạo gia trung thành với Đường Hoàng, không giấu diếm chuyện nữ hoàng, cũng không hề bốc phét huênh hoang.
Nhưng Phật môn lại nói một số lời mờ mịt hư vô, cố ý khiến bệ hạ cho rằng bọn họ có thể tiêu trừ thiên mệnh nữ hoàng đăng cơ loạn Đường.
Đồng thời mượn cái này để chèn ép Đạo môn, bố cục một nhà độc đại.
Rất nhanh, liền vào trong điện Thái Cực, trong điện không có bao nhiêu người, Lý Ngư quan sát một chút, trừ thị vệ thì chỉ có mười bốn người.
Lý Ngư chú ý thấy đến trong đây thị vệ lại đổi người.
Những thị vệ này khí tức kéo dài, lợi hại hơn Dực Huy Giáo Úy ở ngoài không ít.
Đây Thiên Sách Quân của Đại Đường, lệ thuộc Thiên Sách Phủ, tâm phúc của Lý Thế Dân.
Hắn đi đến trong điện, ngẩng đầu nhìn, hơi cúi người nói:
- Lý Ngư, bái kiến Đường Hoàng bệ hạ.
Hoàng đế trước mắt vô cùng phù hợp với mong muốn Lý Ngư, quả thực là giống hệt như hắn nghĩ.
Long chương phượng tư, dáng vẻ đường đường, chỉ nhìn bề ngoài, cũng là người rất xuất chúng.
Hai chữ Lý Ngư này ở trong quân thần Đại Đường là không xa lạ gì.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn, nói thật, đều có chút thất vọng.
Người này quá bình thường.
Hoàn toàn khác với tưởng tượng của mọi người.
Người có thể dẫn tới phong ba lớn như vậy, hắn có thể phong thái anh lãng, anh tuấn xuất trần, cũng có thể ngang dương nhất biểu, khôi vĩ cao đại.
Nhưng hắn lại bình thường như vậy, giống như một đạo sĩ bình thường trong đạo quán bình thường, không có một tia tiên khí.
Trong lòng mọi người không khỏi nói thầm, tên này làm thế nào mà câu dẫn được nhị Kiều.
Lý Thế Dân lại không phải là một vị Hoàng đế trông mặt mà bắt hình dong, lòng dạ của hắn không phải là người bình thường có thể so sánh, đừng nói là Lý Ngư giết mấy hòa thượng, cho dù giết hoàng thất Lý Đường, chỉ cần hắn có thể tiêu trừ tai hoạ ngầm nữ hoàng loạn Đường, Lý Thế Dân cũng sẽ dùng lễ đối đãi.
- Vị này chính là Chính Kinh Đại Thánh? Người đâu, ban ngồi.
Lý Ngư vừa rồi ở cửa thành, tự nhận là Chính Kinh Đại Thánh, lúc này Lý Thế Dân đã biết, có thể thấy được tai mắt của hắn rất nhiều, truyền tin cực nhanh.
- Chính Kinh tiên sinh một người một ngựa vào Trường An, đủ thấy thành ý. Hôm nay không nói chuyện khác, chỉ uống rượu xem ca múa, đón gió tẩy trần cho tiên sinh, ngày mai trẫm sẽ trắng đêm đàm đạo với tiên sinh.
- Lý Ngư tuân chỉ.
...
Sau ngự yến, Lý Ngư theo thị vệ đi tới Hồng lư tự của Đại Đường.
Lý Ngư nhìn, hậu viện Hồng lư tự đèn đuốc sáng trưng.
Hiện giờ vừa qua năm mới không lâu, sứ giả của các nước chắc vẫn chưa về.
Lý Ngư không muốn ở nơi này, hắn cười nói với thị vệ hộ tống:
- Ngươi trở về bẩm báo một tiếng, ta tự tới Huyền Đô Quan ở tạm.
Huyền Đô Quan, là đạo quán nổi danh trong thành Trưởng An Đại Đường.