Thời Thiên không ngờ là nằm vùng của Đại Đường, hiện tại lại thành nằm vùng mình xếp vào Đại Đường.
Lý Ngư đi trên đường về Chính Kinh Môn, vẫn không khỏi lắc đầu cười cười.
Thiên phú làm thám báo đó của hắn, xem ra là không che giấu được rồi, đi tới đâu cũng rất dễ bị phát triển thành nằm vùng.
Đi chưa được vài bước, phía sau sơn môn đột nhiên truyền đến một tiếng nổ, đá to vụn gỗ bay đầy trời, may mà có trận pháp Lý Ngư bày ra, bằng không thế tất sẽ làm bị thương không ít người.
Thân hình Lý Ngư khẽ động, đã đến hậu sơn, nhìn một đống hỗn độn, khói đặc cuồn cuộn, không khỏi giận dữ.
- Ai dám đánh nổ Chính Kinh Môn ta.
- Khà khà, khà khà là ta.
Lý Ngư nhìn một cái, Đoản Bối gãi đầu, vẻ mặt xấu hổ cười ngây ngô với mình.
- Ngươi đang làm gì thế?
- Công pháp ở mật thất hậu sơn, lão trư ta vất vả lắm mới học xong, hôm nay thử một chút, không ngờ lại có động tĩnh lớn như vậy.
Lý Ngư tức giận nhìn hắn, hỏi:
- Hai ca ca của ngươi đâu?
- Ở phía sau.
Đoản Bối chỉ về phía sau, cảnh tượng trước mắt hắn cực kỳ hoảng sợ, chỉ thấy trên mặt đất có một con gà đang nằm, lông gà bị đốt cho đen xì, giống một con ô kê.
Bên cạnh hắn là một con dê, đầu lưỡi thè lè, bộ dạng nửa chết nửa sống, giống như vừa bị nướng.
- Đại ca! Nhị ca! Là ai, cừu nhân là ai?
Lung Dương giận dữ, phun ra một búng máu, hận không thể một sừng chọc thủng nó.
Lý Ngư thầm lắc đầu, vươn tay ra chỉ một cái, Thủy Tự Quyết phát động, chữa khỏi thương thế cho hai yêu quái.
Lung Dương muốn húc Đoản Bối, bị Kê Lão ngăn lại, hắn nhịn đau nói:
- Lý Ngư đại huynh đệ, ba huynh đệ chúng ta đã học những gì có thể học trong đây rồi. Vì cầu trường sinh đại đạo, chúng ta chuẩn bị ra ngoài du lịch thiên hạ.
Lý Ngư do dự nói:
- Có phải có chút qua loa không?
- Sách trong đây, có một câu nói rất đúng, là người thì không thể giậm chân tại chỗ, là yêu cũng vậy. Thiên hạ có bao nhiêu đại yêu, di sơn đảo hải, pháp lực thông thiên, vẫn đang không ngừng tu luyện, huống chi là ba tên gà mờ chúng ta.
- Yêu khác với người, ngộ đạo, khổ tu, đan dược đều không thuộc về Yêu tộc, chỉ có du lịch thiên hạ, tìm kiếm cơ duyên, mới có cơ hội ngộ đại đạo, trường sinh khoái hoạt. Đại huynh đệ không cần lo lắng cho bọn ta, hiện giờ huynh đệ chúng ta đã học được một số pháp thuật, tự bảo vệ mình là thừa sức, lại không muốn hại người. Lại thêm Tam đệ có thiên hạ đệ nhất thần kỹ đào động, phối hợp với Ẩn Nặc Phù, chạy thoát thân là không có vấn đề.
Tam quan của Kê Lão vẫn đoan chính trước sau như một, khiến Lý Ngư cũng cảm thấy xấu hổ.
Bản thân hắn cũng từng là thiếu niên theo đuổi tự do tự tại, trường sinh khoái hoạt, hiện giờ lại quên mất sơ tâm rồi.
Tục vụ quấn thân!
Thực sự muốn dứt bỏ tất cả, theo ba huynh đệ này đi khắp thiên hạ tìm kiếm cơ duyên.
- Vậy ta chỉ có thể chúc các ngươi thuận buồm xuôi gió, sớm ngày đắc đạo.
- Ha ha, cũng vậy, cũng vậy, chúc ngươi cũng sớm ngày đắc đạo.
Kê Lão nói xong, dẫn theo Lung Dương đang nổi giận đùng đùng và Đoản Bối vẻ mặt ủy khuất trở lại địa đạo.
Bọn họ đều đeo một cây gậy, gánh một cái bọc, từ biệt trong núi trong núi rồi xuống núi.
Lý Ngư ca bóng lưng của ba người, có chút cảm khái, nhưng nhưng không có thời gian để ở đây đa sầu đa cảm.
Trộm khí vận nữ hoàng của Võ Tắc Thiên, không phải là ý tưởng đột phát của hắn, mà là Lâm Linh Tố xem hết điển tịch mà có linh cảm.
Chuyển khí vận nữ hoàng này lên trên người Triệu Phúc Kim, nghĩ thôi cũng cảm thấy kích thích.
Đại Tống đã nát bét, chỉ có để Triệu tiểu la lị làm nữ hoàng, mới có cơ hội khởi tử hồi sinh.
...
Trường An, điện Thái Cực.
Lý Thế Dân lâm triều, xử lý đại sự quan trọng trong ngày một phen rồi bãi tảo triều, chuyển tới điện Tử Thần.
Hoàng đế bệ hạ gần đây luôn rầu rĩ không vui, tra cứu nguyên nhân, vẫn là những đạo sĩ của Khâm Thiên Giám, tính ra nữ hoàng trộm đường rắm chó gì đó, lại không nghĩ ra biện pháp xử lý.
Vất vả lắm mới có một Huyền Trang nói có thể giải quyết được, hắn lại đột nhiên biến mất, sao có thể không khiến người ta phiền lòng.
Chẳng lẽ giang sơn vạn dặm này của trẫm lại phải truyền cho một nữ nhân, còn là nữ nhân họ khác?
Thái giám trình lên ngự, Lý Thế Dân dùng đồ ăn xong, An công công dâng lên một xấp tấu chương dày, tất cung tất kính nói:
- Thánh nhân, đây là tấu chương các nơi đưa tới.
Lý Thế Dân gật đầu, tiếp nhận tấu chương chậm rãi mở ra, tay phải duỗi ra, An công công vội vàng lấy bút son hai tay dâng lên, lại đỡ chu sa đứng bên cạnh phụng dưỡng.
Bên ngoài có một nội thị tiến vào, cúi người nói:
- Bệ hạ, có đạo sĩ Trương Quả Lão cầu kiến.
- Ồ?
Lý Thế Dân nhấc bút son chấm chu sa, vừa phê duyệt vừa nói:
- Mời hắn tiến vào.
Tuy hắn bởi vì chuyện Khâm Thiên Giám mà ghét các đạo sĩ, nhưng đối với loại người có đạo này vẫn rất khách khí.
Trương Quả Lão trước kia là không thể mời được, lần này không ngờ chủ động tới tìm, không biết là có chuyện gì.
Lý Thế Dân chậm rãi đứng dậy, long bào màu vàng dùng tơ lụa tốt nhất truyền tới thanh âm xột xoạt,
- Thôi, để trẫm tới tiền điện gặp hắn.
Các thị vệ dẫn Trương Quả Lão tới tiền điện, hắn không hề ra vẻ, vô cùng khách khí nói lời cảm tạ với cung nga dâng trà.
Đợi cho Hoàng đế tiến vào, Trương Quả Lão đứng dậy, cúi người nói:
- Người rảnh rỗi nơi sơn dã, bái kiến ngô hoàng bệ hạ.
- Thông Huyền tiên sinh không cần đa lễ, lần này vào cung là có chuyện gì.
Trương Quả Lão tự mình đến góp lời, kỳ thật cũng phải chịu trách nhiệm liên quan, nhưng hắn lựa chọn tin lão hữu Lâm Linh Tố của mình.
- Khải tấu bệ hạ, thảo dân ở Đại Tống, có một bạn cũ. Hắn nghe nói bệ hạ vì một chuyện mà phát sầu, nguyện ý tới Trường An phân ưu cho vua.
Lý Thế Dân vừa nghe là Đại Tống, trong lòng thầm tính toán, nói không chừng là tới cầu tình.
Cầu tình, không có cửa đâu, hiện tại biết sợ rồi à?
Mình đòi chút tiền, có quá đáng không?
Đáng giận là Đại Tống không ngờ lại từ chối, ngay cả cơ hội cò kè mặc cả cũng không cho, quả thực là trong mắt không có Đường.
- Hắn phân ưu gì cho trẫm.
Trương Quả Lão nói nhỏ:
- Gà mái gáy sáng.
Hai mắt Lý Thế Dân sáng lên, không giận mà tự uy,
- Lâm Linh Tố chính miệng nói hắn có thể giải được ách này à?
- Lâm Linh Tố không nói.
Hai hàng lông mày của Lý Thế Dân nhíu lại, ánh mắt trở nên âm trầm, chuyện này đã thành tâm bệnh của hắn.
Trương Quả Lão vội vàng nói:
- Có điều Chính Kinh Môn Lý Ngư, cũng vỗ ngực bảo đảm, việc này đối với hắn mà nói là vô cùng đơn giản.
- Lý Ngư?
Lý Thế Dân hơi cảm thấy kinh ngạc, gần đây hắn nghe thấy cái tên này rất nhiều lần.
Lý Ngư xuất thế mới mấy năm, liền có thể diệt được uy phong của Khuy Cơ, đồ đệ dạy ra lại đè ép cao tăng của ba chùa.
Lý Thế Dân cũng có chút chờ mong hắn, nếu hắn thật sự có thể giải được cái gọi là nữ hoàng chi ách, chuyện trước kia xóa bỏ cũng có ngại gì, mình còn cảm tạ hắn.
- Chính Kinh Đạo Nhân Lý Ngư chính miệng nói, hắn. . .
Trương Quả Lão cảnh giác nhìn xung quanh, Lý Thế Dân vẫy vẫy tay, đuổi hết nội thị ra ngoài, chỉ còn lại hai 'Ưng Khuyển' .
Hai người này là không rời thánh giá, Quả Lão biết bọn họ có thể tín nhiệm tuyệt đối, liền thấp giọng nói:
- Để biểu đạt thành ý, hắn nhờ ta chuyển cáo với bệ hạ, đám người Lý Ngư nguyện ý chuyển nữ hoàng chi ách tới hoàng thất Đại Tống. Hắn nói muốn bệ hạ trong năm năm, nhìn thấy nữ hoàng Đại Tống đăng cơ để tỏ thành ý.
Sau khi Lý Ngư và Lâm Linh Tố suy nghĩ, cảm thấy với tính cách của Lý Thế Dân, tất nhiên sẽ không truyền ra ngoài, dẫu sao cái này cũng liên quan đến giang sơn của hắn có rơi vào trong tay nữ nhân hay không.
Hơn nữa cho dù hắn đi nói khắp nơi, cũng không có ai tin.
Lý Thế Dân lập tức từ long ỷ đứng lên,
- Lời này là thật à?
Nữ hoàng nhà mình đăng cơ, Lý Thế Dân đương nhiên là lửa giận ngút trời, nếu là nữ hoàng của Đại Tống cách vách, hắn lại rất vui lòng xem náo nhiệt.
Hơn nữa Lý Ngư nói, để mình tận mắt nhìn thấy, so với luân hồi mà Phật môn hứa với mình còn đáng tin hơn.
Trương Quả Lão lại rèn sắt khi còn nóng, nói:
- Lý Ngư còn nói, đến lúc đó có thể để người của Khâm Thiên Giám, tính xem hoàng thất Đại Đường còn có kiếp gà mái gáy sáng hay không.
Lời này vừa được nói ra, trong lòng Lý Thế Dân càng chắc chắn hơn, nhìn thì có vẻ là Lý Ngư này rất nắm chắc.
Chỉ là chờ năm năm mà thôi, chuyện Huyền Trang nói với mình, mình tới lúc chết cũng không nhìn thấy.
Sở dĩ tin hắn, là vì mình không có cách nào, ngựa chết làm ngựa sống mà thôi. Hơn nữa bản thân Huyền Trang còn mất tích rồi, Lý Thế Dân gần đây vì chuyện này mà lo tới cơm nước cũng không màng.
Hắn không phải người hay do dự, lập tức quyết định,
- Để hắn đến! Ở Trường An, không ai có thể động tới một sợi lông của hắn.