Đáng tiếc hắn đắc tội với phương trượng, còn muốn chạy à?
Mới ra khỏi cửa miếu, lão hòa thượng đã đuổi kịp, Trương Quả Lão thấy trên cây buộc một con lừa, lấy nước canh trong nồi ra cho lừa uống, sau đó cưỡi lên lưng lừa, bỏ chạy về đông.
Vì sợ lão tăng đuổi kịp, liền cưỡi lừa cắm đầu chạy
Trương Quả Lão ăn tiên tham (nhân sâm tiên) mà thành tiên nhân, con lừa ăn canh cũng thành lừa thần, từ đó Quả Lão cưỡi lừa ngao du tứ hải.
Kinh lịch bực này, là khiến người khác hâm mộ không thôi.
Ba người đi tới trên núi, đệ tử Thần Tiêu Cung đều ra nghênh đón, Trương Quả Lão cười cười nhất nhất đáp lại.
Đợi cho mười ba đệ tử của Thần Tiêu Cung ở lại trong núi đều thăm hỏi rồi, Trương Quả Lão theo Lý Ngư, Lâm Linh Tố đi tới phòng đan.
Ba người tìm bồ đoàn ngồi xuống, Lý Ngư nói:
- Lần này mời tiên sinh đến, không vì gì khác, chỉ là muốn xoa dịu một chút quan hệ với hoàng thất Đại Đường. Mà Thông Huyền tiên sinh xưa nay chính là thượng khách của hoàng thất Đại Đường, cho nên mới nhờ hỗ trợ nói đỡ một chút.
Trương Quả Lão ngửa đầu, suy nghĩ một lúc, cúi đầu nói:
- Các ngươi không đúng lúc rồi, Đường Hoàng Đế Lý Thế Dân đã ghét Đạo môn, ngay cả hạng quan phủ như Viên Thiên Cương, Lý Thuần Phong, cũng không được Hoàng đế thích.
- Việc gì phải vậy, không phải là tính ra sẽ có một nữ hoàng đăng cơ à, có phải đại sự gì đâu.
Lý Ngư tức giận nói.
- Việc này ở trong mắt Đường Hoàng, còn lớn hơn trời.
Lý Ngư cười nói:
- Thông Huyền tiên sinh, ta chính là muốn nói việc này, tiên sinh gặp Đường Hoàng Lý Thế Dân, có thể nói với hắn, chúng ta nguyện giải tai ách này cho Đại Đường.
- Ồ?
Trương Quả Lão cảm thấy hứng thú, hỏi:
- Cái này cũng có thể giải à?
Lâm Linh Tố tiếp lời nói:
- Đúng vậy, thiên mệnh đã có một nữ hoàng, chúng ta nguyện ý thi pháp, thi pháp thiên cơ, khiến nữ hoàng sinh ra ở Đại Tống.
Lý Nhị ngươi không phải sợ nữ hoàng đế cướp giang sơn Đại Đường ư, vậy chúng ta sẽ tiếp nhận vận rủi này, thế cũng đủ ý tứ chứ?
- Không ngờ có Thần thuật như vậy?
Trương Quả Lão do dự một chút, nói:
- Lúc này không phải là lúc gây chuyện vô cớ, các ngươi đừng nghĩ lừa Đường Hoàng. Thiên cơ của nữ hoàng đó là các đạo sĩ của Khâm Thiên Giám hợp lực tính ra, cho dù là đối mặt với lôi đình chi nộ của Đường Hoàng, bọn họ cũng tuyệt không sửa miệng. Có thể thấy được lòng son dạ sắt của bọn họ, việc này quả thực là đáng tin. Nếu các ngươi tính đi lừa đảo một hồi, đến cuối cùng Khâm Thiên Giám tính ra nữ hoàng vẫn sẽ đăng cơ ở Đại Đường, sợ rằng càng triệt để chọc giận Đường Hoàng.
Lý Ngư thầm nghĩ trong lòng, nữ hoàng không phải ai khác, chính là Võ Tắc Thiên.
Hiện tại nàng ta chắc vẫn là nữ nhi Võ Sĩ Ược, ở Kiếm Nam làm quan tiểu thư, mình đi bắt cóc nàng ta, nghĩ biện pháp cởi bỏ vận mệnh của nàng ta.
Nàng ta bước lên vị trí nữ hoàng, có thể nói là bộ bộ kinh tâm, chỉ đi nhầm một bước cũng khó có thể thành công.
Mình có cơ hội lớn, dẫn nàng ta bỏ chạy, thế cũng không phải là việc nhỏ.
Lý Nhị tín ngưỡng Phật giáo như vậy, thậm chí ủng hộ Huyền Trang tới Tây Thiên lấy kinh, hơn phân nửa chính là người trong Phật môn lừa hắn có thể thay đổi thiên cơ, trừ khử chuyện nữ hoàng.
Mình còn đáng tin hơn những hòa thượng đó có thừa.
- Thông Huyền tiên sinh cứ yên tâm, ngươi cứ nói Lý Ngư ta nguyện ý tới Trường An! Trước khi chưa nghịch thiên cải mệnh, tuyệt không trở lại.
Trương Quả Lão không ngờ Lý Ngư lại có quyết tâm này, không khỏi nhìn sang.
Xem ra đó tên hậu sinh vãn bối gần đây thanh danh lên cao này không phải là có tiếng không có miếng, mà là thực sự chút bản sự.
Chuyện khó như vậy, Khâm Thiên Giám của Đại Đường cũng bất lực, hắn không ngờ lại dám gánh vác.
- Chính Kinh tiểu hữu, phải biết rằng Đường Hoàng Đế không phải là Tống Hoàng Đế, đó là một Nhân Quân trong mắt không chịu nổi một hạt cát, trước mặt quân vương là không thể nói đùa được đâu.
- Tuyệt không nói đùa!
Trương Quả Lão nhìn về phía Lâm Linh Tố, người sau hơi gật đầu, tỏ vẻ tín nhiệm.
- Được! Một khi đã như vậy, ta có gì phải sợ.
...
Lý Ngư từ Nguyên Diệu Sơn Thần Tiêu Cung đi xuống, cưỡi Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử rêu rao khắp nơi.
Tuy con ngựa trắng rất thần tuấn, nhưng linh thú như vậy ở đầu đường Biện Lương có rất nhiều, cũng không phải đặc biệt bắt mắt.
Lý Ngư căn bản không tính trường kỳ giấu diếm chuyện mình đã trở về, ngược lại hắn vô cùng nghênh ngang, đã bảo các đệ tử sau này không được gọi hắn là Chưởng môn sư bá, mà phải gọi Đại Thánh.
Chính Kinh Đại Thánh.
Dẫu sao đẳng cấp của mình cũng bày ra đó, sáu cảnh giới mà Long Nữ nói, chính là phân chia cảnh giới của Đại lương hiền sư.
Nếu thật sự tu đến tiên nhân, chắc cũng có thể giống như Đại lương hiền sư trước kia, hô phong hoán vũ, thần thông quảng đại.
Đột nhiên, hắn nhíu mày, cảm thấy một cỗ khí tức quen thuộc. Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử cũng giậm chân hí to.
Hắn nghiêng đầu đi, phát hiện phía sau chính là đường phố bình thường của Biện Lương, người đến người đi, vô cùng náo nhiệt.
Đi được mấy chục bước, cỗ khí tức đó một mực đi theo mình, không che giấu, xem ra là bạn không phải địch.
Ở trên đường cái đi theo mình, không dám đi ra nhận nhau, nhất định là có nỗi khổ gì đó.
Mắt Lý Ngư đảo quanh, giục ngựa lảo đảo đi tới Biện Hà.
Vịnh bắc vẫn là hậu hoa viên của quan to quý nhân, trên mặt sông rải đầy thuyền hoa hào môn.
Lý Ngư đi lên chiếc của Đại Kiều, hiện giờ người đi thuyền trống, chỉ còn lại một lão phụ trông coi.
Bà ta đang ngồi ở đầu thuyền, nhàm chán muốn chết, tiểu thư đi rồi, bà ta trông thuyền hoa này, mỗi ngày không ăn uống thì cũng không xuống thuyền.
Đại tiểu thư có đôi khi sẽ trở về, thậm chí dẫn theo Nhị tiểu thư cùng tới, khi đó là lúc bà ta vui nhất.
Nghe thấy động tĩnh, bà ta quay đầu lại nhìn một cái, thấy là Lý Ngư, thần sắc khẽ động, kêu lên:
- Cô gia.
Một tiếng này gọi vô cùng tự nhiên, nam nhân của tiểu thư tất nhiên là cô gia của Kiều gia.
Lý Ngư gật đầu, cười nói:
- Diệp mụ, ta muốn ở đây chiêu đãi một khách nhân.
- Lão thân đi chuẩn bị thức ăn nhắm rượu?
- Không cần.
Nói xong, Diệp mụ cũng không hỏi nhiều, lại ngồi về.
Trong thuyền hoa, một người đi lên, hắn nhìn trái phải một vòng, vô cùng tự nhiên cất bước tiến vào.
Lý Ngư vừa nhìn thấy hắn, cười mắng:
- Thời Thiên, ngươi chết ở đâu vậy?
Thời Thiên giả vờ giả vịt ho khẽ một tiếng, đợi xác định xung quanh không có ai, mới tiến lên quỳ gối:
- Sư phụ, xem như lại được nhìn thấy sư phụ rồi.
- Ngươi đi đâu vậy, tu luyện có tốt không?
Thời Thiên sửa lại tâm tình đang kích động, nói ra kinh lịch của mình, Lý Ngư không khỏi trợn mắt há hốc mồm.
Thời Thiên là nằm vùng Đại Đường phái tới Biện Lương.
Nhiệm vụ của hắn là tìm hiểu tin tức của mình, sau đó báo cho Đại Đường.
...
Đầu óc Lý Ngư trong nhất thời có chút ong ong, nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần.
- Sư phụ, ta đã trở lại thì không định ra ngoài nữa, ở trong tông môn phụng dưỡng sư phụ, theo sư phụ học đạo. Người bên Đại Đường, cứ để bọn họ tìm đi.
- Không được, ngươi vẫn phải đi.