Gió xuân mang theo ấm áp, vạn vật sống lại.
Trên mặt đất là một mảng sinh cơ bừng bừng, cỏ xanh hai bên đường chịu cái se lạnh mùa xuân, sương sớm đầy đường.
Trong một lương đình, một đạo sĩ cúi đầu, nhìn con kiến trên mặt đất.
Lý Ngư nhìn Lâm Linh Tố, không khỏi buồn cười nói:
- Cung chủ, vì sao lại ngẩn người như vậy?
Hai người bọn họ, hôm nay ở ngoại ô thành Biện Lương, là để nghênh đón một người. Có thể khiến hai người này cùng tới đón, không cần nghĩ cũng biết là cao nhân trong Đạo môn.
Lâm Linh Tố chậc chậc hai tiếng, nói:
- Thời tiết này sao lại có kiến?
Lý Ngư ngây ra một thoáng, cũng nhăn mày, kinh trập còn chưa tới, ở đâu ra nhiều kiến như vậy.
- Cửu Châu phong vân, lục triều đại địa, đều đang điều binh khiển tướng. Chỉ sợ là tiếng vó ngựa ầm ầm, chiến xa lăn cuồn cuộn, đã hơn cả sấm mùa xuân kinh trập rồi.
Lâm Linh Tố thở dài nói:
- Sau khi Đại Hán diệt vong, lục triều chia cắt giang sơn, vốn tưởng rằng có thể yên tĩnh khoảng một trăm năm. Ai ngờ lại loạn nhanh như vậy, lần loạn thế này, sợ là còn khốc liệt hơn cả Hoàng Cân trước kia.
Lý Ngư lắc đầu nói:
- Không đến mức như vậy chứ, ta thấy mọi người đều đang rất tốt, không có một nước nào khai chiến.
- Mấy ngày trước, Đại Ngụy một mực áp dụng thủ thế, điều binh tới Kinh Châu. Binh mã Đại Ngụy truân điền đã lâu, lần này điều động, khẳng định không phải tới bờ sông trồng trọt. Tào Tháo nhiều năm như vậy không có động tĩnh, rất nhiều người đều đã quên mất chuyện hắn trước kia mấy chục năm không xuống lưng ngựa, suất binh nam chinh bắc chiến.
Binh mã Đại Đường là cường thịnh nhất, binh chia làm hai đường dụng tâm rất rõ ràng. Đông Ngô một mực không an phận, muốn nhân cái loạn Phương Tịch, ngấp nghé Giang Nam Đạo.
Đại Minh cũng tăng binh tới phương bắc, tuy không biết ý đồ, nhưng tóm lại là không phải đi săn thú.
Đại Tống trước kia không có động tĩnh, nhưng mọi người đều muốn đến đánh ngươi, có thể là một nước không tham chiến được à?
- Thiên hạ thái bình mấy chục năm, mọi người đều đang sống tốt, sao đột nhiên lại không an phận.
Lý Ngư thầm kêu xui xẻo, mình không bắt kịp gian đoạn tốt rồi.
Lâm Linh Tố nhìn Lý Ngư, trầm mặc một lúc, nói:
- Lòng người dễ thay đổi. Không chỉ là lục triều này, phật đạo chi tranh, Phật môn nội loạn, phía tây thần chiến, phía bắc Man tộc, gió thổi mưa giông trước cơn bão, ngươi và ta ở trong loạn thế này cũng nên sớm có tính toán.
- Lần trước loạn Hoàng Cân, bao nhiêu hạng người tu vi thông thiên, cuối cùng cũng khó tránh khỏi thân tử đạo tiêu.
Lý Ngư ngồi trên lan can, nhảy xuống, phun ra cọng cỏ trong miệng,
- Chúng ta bắt lấy Đại Tống, sau khi đưa Phúc Kim đăng cơ, có thể có được của cải khổng lồ của Đại Tống. Chẳng lẽ cơ nghiệp như vậy, vẫn không thể tự bảo vệ mình à?
- Đại Tống giống như một miếng thịt béo, chúng ta nhìn chằm chằm, người khác há lại cũng không ththoát khỏi khát. Đến lúc đó có thể được mấy phần, có thể có được hay không cũng chưa biết, ai dám lơ là.
Lý Ngư lập tức có chút khẩn trương, Lâm Linh Tố nói rất có đạo lý.
- Lão tặc Thái Kinh, vì tư lợi bản thân, đang kéo Đại Tống vào vực sâu.
Lý Ngư trầm giọng nói:
- Bất kể là chuyện trở mặt với Đại Đường, hay là dung túng Nữ Trinh, đều là đạo thù tử. Lúc này theo lý nên giao hảo với nước láng giềng, trừ khử nội hoạn, trước tiên trừ bỏ Minh Giáo, sau đó ổn định tây bắc, dựa vào hai đạo nhân mã của Tông Trạch và tây quân, bảo toàn lợi ích của Đại Tống, mới là chính đạo.
- Những lời vàng ngọc này, Hoàng đế bệ hạ của chúng ta khẳng định là không nghe được.
Lâm Linh Tố cười nói:
- Cho nên ta tính khởi sự trước, ngươi thấy thế nào?
- Tuyệt đối không được.
Lý Ngư nói như chém đinh chặt sắt:
- Đã định ra là năm năm, thì không thể vội vàng. Tất cả bố trí của ta đều căn cứ vào thời kỳ năm năm, thời gian năm năm chỉ là ít chứ không phải nhiều, đã vô cùng miễn cưỡng rồi. Nếu cường hành làm trước, sẽ không có một chút phần thắng nào.
Lâm Linh Tố thở dài, nói:
- Ta chỉ là tùy tiện hỏi vậy thôi. Lần này chúng ta chỉ cần xử lý tốt chuyện với Đường Hoàng Đế, chính là có thêm mấy phần thắng rồi.
Lão Lâm là một người nôn nóng, Lý Ngư biết, hắn không nhịn được cũng là chuyện nằm trong kế hoạch của của Lý Ngư.
Lâm Linh Tố làm việc rất cực đoan, tuy nhìn qua thì hắn vân đạm phong khinh, nhưng thực sự để hắn lên kế hoạch làm đại sự, khắp nơi đều lộ ra vẻ hấp tấp cấp tiến, hận không thể ăn một miếng là thành người mập.
Lý Ngư biết, mình có thể thành công hay không, còn có một điểm rất quan trọng, chính là có thể kiềm chế được lão Lâm hay xao động không.
Đừng để hắn xung động làm hỏng việc.
Hai người đang thương lượng, xa xa trên quan đạo, một con lừa cao lớn chở một đạo sĩ áo xanh chậm rãi đi tới.
Con lừa này còn lớn hơn cả ngựa, toàn thân trắng ngần, nhìn kỹ, đạo sĩ ở trên lưng lừa là ngồi nằm, có thể nói là rất lạ đời.
- Thông Huyền tiên sinh đến rồi.
Lâm Linh Tố cười bảo.
Lý Ngư nhìn Thông Huyền cưỡi lừa, trong lòng vô cùng tò mò, kiễng chân nhìn lại.
Hắn còn có một cái tên được nhiều người biết hơn, chính là Trương Quả Lão.
Lần này Lý Ngư và Lâm Linh Tố đợi chính là hắn.
- Hai vị đạo hữu, đợi lâu rồi.
Trương Quả Lão nhảy xuống lưng lừa, lớn tiếng nói.
Lâm Linh Tố cười nói:
- Tiền bối đường xa mà tới, chúng ta lại chỉ là ngồi trong lương đình này mà thôi, không dám nói là vất vả.
- Nguyên Diệu Chân Nhân, vị tiểu hữu này, chắc hẳn chính là Chính Kinh đạo hữu à?
- Tiểu tử Lý Ngư, bái kiến Thông Huyền chân nhân.
- Tuy ta ở Đại Đường, nhưng thanh danh của Chính Kinh Đạo Nhân lại như sấm bên tai.
Trương Quả Lão cười nói.
Lý Ngư cười nói:
- Nơi này không phải chỗ đãi khách, chúng ta đến Nguyên Diệu Sơn nói chuyện.
Quan hệ của Trương Quả Lão và Lâm Linh Tố đặc biệt tốt, trên đường đi nói nói cười cười, vô cùng thân thiết.
Lý Ngư không cảm thấy gì, bởi vì bọn họ vừa hay là cùng một loại người -Phật môn nửa đường đổi làm đạo sĩ.
Tu sĩ từ phật nhập đạo, thường thường đều có thể gây dựng ra một mảng thiên địa, có rất nhiều người thanh danh đặc biệt lớn.
Trương Quả Lão đỡ hơn Lâm Linh Tố một chút, trước kia hắn là người của Thái Lý Sơn, trên sườn núi có một miếu cổ, trong miếu có một lão tăng dẫn theo ba hòa thượng.
Lúc ấy hòa thượng nhỏ nhất tên là Trương Quả Lão, trừ hầu hạ lão tăng ra, còn làm những chuyện vặt như bổ củi, gánh nước.
Buổi tối một ngày, Trương Quả Lão gánh đầy vại nước, tới ngày kế một giọt cũng không dùng mà vại nước lại cạn sạch.
Lão tăng quở trách hắn ăn bơ làm biếng, Trương Quả Lão không hiểu nguyên do, đành phải lại gánh đầy một vại nước khác.
Ngày hôm sau, vại nước lại không dùng mà hết, lão tăng tức giận, đánh hắn một trận.
Trương Quả Lão cảm thấy ủy khuất, trong lòng kinh ngạc, quyết tâm tra ra manh mối.
Buổi tối, lại gánh đầy vại nước, nấp trong chỗ tối nhìn trộm. Nửa đêm, đột nhiên từ ngoài miếu hai tiểu hài tử béo trắng mông trần chạy vào, đến trước vại, thò đầu vào trong uống nước.
Trương Quả Lão đi lên bắt, trong nháy mắt lại không thấy đâu. Quả Lão liền báo những gì gì thấy cho lão tăng.
Trong lòng lão tăng đã có tính toán, hắn lệnh cho Trương Quả Lão vẫn gánh đầy nước, đừng để lộ.
Buổi tối, lão tăng lão cầm cương châm, xâu chỉ dài, cùng Quả Lão nấp trong chỗ tối cách vại nước không xa.
Không lâu sau, quả nhiên hai tiểu hài tử mông trần lại cạnh vại nước uống nước. Lão tăng nhân lúc bọn họ thò đầu vào trong vại nước, lập tức chạy lên, cắm cương châm vào mông tiểu hài tử, chỉ nghe "Oa" một tiếng, tiểu hài tử lại biến mất.
Lão tăng và Quả Lão thuận theo chỉ thêu mà tìm, tới một góc tường ở ngoài miếu tơ hồng chui xuống đất.
Lão tăng bảo Quả Lão lấy xẻng ra đào, kết quả đào ra hai thứ rất giống cơ thể người. Lão tăng biết là nhân sâm, bảo Quả Lão nhóm lửa nấu chín, cũng cảnh cáo không được phép ăn.
Sinh hoạt trong miếu kham khổ, Trương Quả Lão nhỏ tuổi bỏ vật đào ra được vào trong nồi, nhóm lửa nấu một lúc, mùi thơm nức mũi, đã sớm thèm ăn tới chảy nước miếng, không nhịn được nữa, liền vớt ra ăn ngon lành.
Quả Lão vẫn thèm ăn tới nước miếng không ngừng, dứt khoát lấy ra ăn sạch.