Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 357: Tướng thuật

Chương Trước Chương Tiếp

Sau khi Đại Hán bại vong, lục triều phân, Đường vượt lên số một.

Lý Uyên mạng lớn lại thêm có tỉnh Sơn Tây, bởi vì sông núi nối liền, chia làm mười đạo:

Nhất viết Quan Nội, nhị viết Hà Nam, tam viết Hà Đông, tứ viết Hà Bắc, ngũ viết Sơn Nam, lục viết Lũng Hữu, thất viết Hoài Nam, bát viết Hoài Bắc, cửu viết Kiếm Nam, thập viết Lĩnh Nam.

Trong đó Hoài Nam Hoài Bắc là nối liền với Đại Tống, cách sông nhìn nhau.

Trong đại doanh ở bờ sông, có binh lính đang tích trữ củi, xem ra dường như muốn vượt sông.

Trong trướng chủ soái, một bóng lưng hướng về phía cửa trướng, bóng lưng của hắn không cao lớn, nhưng khi có người vừa bước vào cửa trướng, tâm thần sẽ bị hấp dẫn.

Đợi cho hắn ưỡn thẳng lưng, bóng lưng lập tức trở nên hùng vĩ, thì ra cũng là một hán tử hùng tráng.

Người này chính là Ứng Quốc Công của Đại Đường, Lý Tĩnh.

- Một hồi phật đạo chi chiến?

Lý Tĩnh ném cọc dài trong tay, cười nói:

- Ai cũng không đánh nổi.

Lần này xuất binh Đại Đường xuất binh, nếu thật sự dùng cớ vì mấy hòa thượng bị giết, như vậy chuyện không chỉ liên lụy tới hai nước Đường Tống.

Vô số tăng nhân và đạo sĩ, sẽ tự nguyện hoặc là bị ép phải tham chiến, đến lúc đó không ai có thể không gánh vác nổi hậu quả.

Dẫu sao những người này đều có sư phụ, sư phụ lại có sư phụ, sư phụ của sư phụ lại có bằng hữu.

Trẻ chết già ra, già chết già hơn ra, đến cuối cùng chính là để thần phật ra sân.

- Bệ hạ chỉ là muốn kiếm chút tiền, xây dựng cung Đại Minh, các ngươi hưng sư động chúng ở đây, giống như thật sự muốn đánh nhau vậy.

Ngu Thế Nam nói.

Hắn là người biết rõ đầu đuôi chuyện này nhất, tâm tư của Lý Thế Dân, không ai hiểu hơn hắn.

Vốn muốn đòi Đại Tống chút tiền, ai ngờ Đại Tống luôn yếu đuối, lần này lại đột nhiên trở nên kiên cường.

Năm đó Tây Hạ nho nhỏ, bọn họ cũng nguyện ý tiến cống hàng năm, Đại Đường cường thịnh như vậy, bọn họ lại không cho, đúng là khiến người ta không hiểu nổi.

Lý Tĩnh xoay người lại, nhìn Ngu Thế Nam trong trong, nói:

- Binh giả, đại sự quốc gia, đã điều binh, sẽ phải chuẩn bị cho khai chiến, để mong vạn toàn.

Ngu Thế Nam có chút không cho là đúng,

- Đại Tống binh mã suy nhược, người của lục triều đều biết, Quốc Công là tướng quân bách thắng, dẫn theo dũng sĩ Đại Đường, nếu thực sự đánh nhau không phải là có thể thoải mái chiến thắng à.

Lý Tĩnh cười ha ha, chắp tay sau lưng, tiếp tục xem bản đồ.

- Sư tử vồ thỏ, cũng dùng toàn lực, huống chi là hai nước giao chiến.

- Ta tới Đại Tống, là phụng mệnh đòi tiền cống hàng năm, các ngươi nói lại cứ như thực sự sắp đánh nhau thật, ngược lại khiến ta có chút khẩn trương.

- Trong quân doanh, nên là như vậy, phàm là người vào binh doanh, thời khắc đều phải chuẩn bị cho chiến tranh.

Ngu Thế Nam thở dài, nói:

- Quốc Công đúng là thiên cổ binh thần, cho dù là Tôn Vũ Ngô Khởi cũng không thể sánh bằng.

Lý Tĩnh lắc đầu, nói:

- Bớt tán thưởng thôi, không dám so sánh với tiên hiền, vẫn kém quá xa.

...

Liên thành Hứa Xương, trên Đồng Tước Đài.

Tào Tháo triệu tập quần thần, mở đại yến.

Văn thần võ tướng trên đài ăn mặc chỉnh tề, rất có khí tượng.

Tào Tháo ngồi ở thượng thủ, hơi lộ ra vẻ già nua, đã không còn phong thái năm đó.

Khóe mắt hắn có chút thâm thúy, dung mạo già nua, nhưng ánh mắt lại không đục ngầu, mơ hồ có thể thấy được vẻ oai hùng lúc trước.

Hôm nay tâm tình của hắn không tồi, thỉnh thoảng lại tán gẫu vài câu với thân tín, tay cũng cũng.

- Bệ hạ, hôm nay triệu chúng ta tới đây là có chuyện gì?

- Trọng Đạt, ngươi đoán thử xem.

Tào Tháo vuốt râu cười nói.

Tư Mã Ý vừa nghe vậy, hơi suy nghĩ một chút rồi nói:

- Tất nhiên là việc của Quan mỗ.

Quan mỗ chính là Quan Vũ, hắn khiến cho một đống người của Ngụy Quốc phải đau đầu, thậm chí là không muốn nhắc tới cái tên này.

Đã mấy lần có người đề nghị dời đô, đều bị Tào Tháo cự tuyệt.

- Ha ha, Trọng Đạt ngươi cũng có lúc đoán sai, lần này không phải chuyện phiền lòng ở Kinh Châu, hôm nay cô mời một vị tướng sĩ (người xem tướng) đến, là muốn đoán mệnh cho mọi người.

- Đoán mệnh?

Các quan văn đồng loạt lắc đầu, chỉ có mắt Từ Thứ là sáng lên, hắn bình thường không nói nhiều lại hơi nghiêng người hỏi:

- Chẳng lẽ là Quản Lộ?

- Đúng vậy.

Tào Tháo cười to nói:

- Cuối những năm Đại Hán, có Hoàng Cân họa loạn trung thổ, Lục Hợp khó ràng buộc, dị nhân liên tục xuất hiện. Quản Lộ tuy là một tướng sĩ, nhưng thiên tài anh vĩ, khuê chương đặc tú,

Cô mời hắn đến, đoán mệnh cho chư vị ái khanh, nguyện theo nhau tới già.

Từ Thứ gật đầu, tiếp tục cúi đầu uống rượu, giả vờ câm điếc.

Tào Tháo vẫy vẫy tay, nói:

- Người đâu, mời Quản Lộ lên đài.

Thanh danh của Quản Lộ rất lớn, khi hắn tám chín tuổi đã thích xem sao.

Sau khi trưởng thành, lại tinh thông chu dịch, giỏi bốc quẻ, tướng thuật, số học, học tập tiếng chim.

Tương truyền trong lời đều xuất thần nhập hóa.

Mọi người vừa nghe Tào Tháo mời được người này đến, lập tức trở nên kích động. Có điều vẫn có rất nhiều người là khinh thường tướng sĩ, nhất là các võ tướng.

Rất nhanh, hai nội thị dẫn một người đi lên, tướng mạo hắn xấu xí, thậm chí có chút thô bỉ, mặc áo đay bình thường, nhìn qua thì không có chỗ nào cao minh.

Văn quan võ tướng ở đây không khỏi có chút thất vọng, chỉ có Tào Tháo là vẫn cười dài, tự mình đứng dậy, nghênh đón tướng sĩ này.

Hoàng đế đã đứng, còn ai dám ngồi, mọi người nhao nhao đứng dậy.

Quản Lộ đi lên, hơi cúi đầu,

- Thảo dân Quản Lộ, bái kiến ngô hoàng.

- Mời tiên sinh đứng lên.

Tào Tháo cười nói:

- Hôm nay mời tiên sinh đến, là để đoán trước chuyện thiên hạ.

Trên mặt Quản Lộ lộ ra vẻ cô đơn, hắn thở dài, nói:

- Việc này thì rất dễ, chỉ là sợ sau khi bệ hạ biết rồi lại không bằng lúc này.

Tào Tháo tự tin ngẩng đầu,

- Cô không sợ gì cả, nếu thiên mệnh muốn ta vong ở đây, cũng vẫn lưu danh sử sách, có tiếc chi.

Trong đám người, một võ tướng ngồi trước đứng lên, hắn chỉ có một mắt, giận dữ hét lên với Quản Lộ:

- Ngươi mà dám nói lung tung, ta một đao mà đâm chết ngươi.

Quản Lộ nhìn hắn một cái, vuốt cổ mình, cười nói:

- Vậy mời tướng quân.

Tào Tháo vội vàng quát:

- Lui ra!

Lúc này Hạ Hầu Thuần mới ngồi về, nhưng vẫn thở hồng hộc, võ tướng chung quanh vội vàng trấn an hắn.

- Người lỗ mãng, không biết lễ số, xin tiên sinh tiếp tục.

Quản Lộ nhắm mắt lại, thở ra một ngụm trọc khí, ấn một khối la bàn, bấm đốt ngón tay.

Trên khuôn mặt vốn có chút lười nhác của hắn đột nhiên trở nên ngưng trọng, tốc độ ngón tay không ngừng nhanh hơn.

Dần dần, vẻ bất khả tư nghị trên mặt hắn càng lúc càng đậm, râu tóc vốn đen như mực dần dần dần dần xám trắng, khuôn mặt vốn xấu xí cũng trở nên tiều tụy, lại không tự biết.

- Phập.

Cuối cùng, phun một ngụm máu tươi lên trên la bàn.

Tào Tháo vội vàng tiến lên, hỏi:

- Tiên sinh, sao vậy?

Quản Lộ ngẩng đầu nhìn trời, lẩm bẩm nói:

- Rối loạn rồi, rối loạn hết rồi.

- Rối loạn gì?

Tào Tháo truy hỏi.

- Yêu tinh hiện thế, thiên cơ hỗn loạn, không lường trước được.

Hạ Hầu Thuần cười ha ha,

- Ta đã nói là bọn bịp bợm giang hồ mà, lừa đến cả Đồng Tước Đài.

Tào Tháo đỡ Quản Lộ, hỏi:

- Thiên cơ loạn, sẽ có kết quả gì?

- Mọi chuyện đều có khả năng.

Quản Lộ lớn tiếng nói.

Tào Tháo mừng rỡ, hắn đứng thẳng dậy, cười nói:

- Tốt, loạn là tốt.

Tuổi già chí chưa già, chí ở ngàn dặm. Liệt sĩ tuổi già, chí lớn không dứt.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)