Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 356: Loạn tượng (2)

Chương Trước Chương Tiếp

- Biện pháp ngươi nói là gì?

- Âm dương điều hòa, học thành một môn Cửu Dương Thần Công là có thể giải quyết dễ dàng.

Trong lòng Đại Kiều vui lắm, trên mặt tươi như hoa tươi như hoa, nói khẽ:

- Thật khó cho ngươi, chúng ta ra ngoài tìm rất lâu lại không tìm được gì.

Tiểu Kiều nhìn bọn họ với vẻ hoài nghi, bất mãn hậm hực nói:

- Các ngươi nói gì thế, nói chuyện chả rõ ràng, bắt người ta đoán à? Coi ta là người ngoài phải không, vậy ta đi, các ngươi cứ tiếp tục nói chuyện.

Lý Ngư túm nàng ta lại, ghé vào nàng ta nàng ta, cười bảo:

- Mọi người đều là nội nhân, làm gì có ngoại nhân.

Tiểu Kiều bất ngờ không kịp đề phòng, giật mình hét lên, vừa né tránh, vừa cười vừa thở gấp:

- Ngươi... Hơ hơ hơ... Làm gì thế! Nhột quá... Hơ ơ hơ... Sao vậy.

Lý Ngư và Đại Kiều vô cùng thân thiết, trừ một bước cuối cùng, cái khác đều làm rồi.

Tuy cùng Tiểu Kiều từ Đông Ngô trốn về Biện Lương, trên đường ở chung một đoạn thời gian, nhưng không gọi là quá thân thiết.

Lúc này ôm lấy Tiểu Kiều mới biết tuy nàng ta thường ngày thì hungdữ, nhưng còn mẫn cảm hơn cả tỷ tỷ, lập tức xụi lơ trong lòng Lý Ngư, ngay cả khí lực giãy dụa cũng không có.

Lý Ngư mỗi ngày đều bị nàng ta oán giận, hiện giờ cuối cùng cũng có cơ hội. Trả thù

Hắn ôm thân thể thơm mềm của Tiểu Kiều, tay chạy khắp nơi, Tiểu Kiều mặt đỏ như máu, cắn răng:

- Ngươi còn không tới trợ giúp.

Mặt Đại Kiều đỏ ửng, thấp giọng cười nói:

- Tới đây.

Nàng ta đi đến trước mặt, giúp Lý Ngư đè tay muội muội, Lý Ngư đắc ý cười nói:

- Xem ngươi còn dám kiêu ngạo nữa không.

...

Đại Đường Kiếm Nam, thế núi cao vút, vô cùng nguy nga.

Dưới núi bụi bậm bốc lên, một bóng người khoẻ mạnh xoài người trên yên ngựa, kim khôi chói mắt, áo dài tung bay.

- Đại Tướng Quân, bệ hạ có chỉ, Quan Vũ khí thế bức nhân, thế cục Kinh Châu khẩn trương, ba nước Ngụy Thục Ngô đại chiến chạm cái là nổ ngay, để tránh ảnh hưởng tới Đại Đường ta, bệ hạ bảo Đại Tướng Quân chỉ huy đông tiến, bố phòng vùng ven sông.

Trong lục triều, đều cách nhau một con sông, gọi Trường Giang.

Ở đỉnh núi có một người đang đứng, mày rậm mắt to, da như đồng cổ, thân cao vai rộng, tay vượn vai to.

Chính là Đại Đường Dực Quốc Công, Tả Vũ Vệ Đại Tướng Quân Tần Quỳnh, Tần Thúc Bảo.

Hắn không mặc giáp, trên người mặc áo choàng rộng thùng thình, bên trong là gấm đoàn văn, cực kỳ giống áo giáp phủ tay.

Ăn mặc như vậy, vừa có vẻ nhanh nhẹn dũng mãnh của đại tướng, lại có vẻ thư sinh nhã nhặn, ống tay áo rộng thùng thình bay theo gió, như chim ưng vỗ cánh, trông rất đẹp mắt.

Tần Quỳnh nghe vậy, mày khẽ động, mi tâm sâu như khắc.

- Lục triều yên ổn chưa được mấy ngày, mọi người cuối cùng cũng không cần sống trên lưng ngựa, Quan Vũ này lại muốn sinh sự, đám người này Tây Thục đúng là một lát cũng không thể yên tĩnh.

Ở bên cạnh hắn, một tướng lãnh oán giận nói:

- Ta thấy ý tứ của bệ hạ, so với nói là phòng bị, không bằng nói là đi xem có tiện nghi để chiếm hay không.

Tần Quỳnh quay đầu, lườm hắn một cái, cười nói:

-Không được nói bậy.

Tuy răn dạy thuộc hạ, nhưng bản thân Tần Quỳnh cũng biết, trong Ngụy Thục Ngô Đường Tống Minh, Tây Thục tuyệt đối là nước có thể uy hiếp tới sự yên ổn của lục triều nhất.

Mấy ngày trước, Quan Vũ nước chìm bảy quân, bắt sống Ngụy tướng Vu Cấm, đánh đuổi Tào Chân, Hoa Hạ Hoa Hạ.

Khi đó mấy nước khác đều trở nên khẩn trương, mình cũng được triệu về Trường An, thương nghị khả năng đại chiến bùng nổ.

Cuối cùng Ngụy Quốc nhân nhượng cho khỏi phiền, Ngô Quốc cũng không có động tĩnh, ngoài mặt nhìn qua thì giống như một hồi náo động đã được trừ khử, kỳ thật lại tai hoạ ngầm vẫn một mực tồn tại.

Kinh Châu giống như một thùng thuốc súng, tùy thời đều có khả năng phát nổ.

- Mấy ngày trước, bệ hạ còn cố ý tăng binh tới biên cảnh, hiện giờ lại muốn chúng ta đến Kinh Châu. Tần nhị ca, ngươi nói chúng ta thực sự tới Kinh Châu, Quan Vũ đó giết tới điên rồi đánh qua sông, vậy phải làm thế nào?

Tần Quỳnh xoay người lại, nhìn về phía xa xa,

- Vưu Tuấn Đạt, ngậm cái miệng thối của ngươi lại, thánh ý mà ngươi cũng có thể đoán được à. Chúng ta làm tướng, gặp địch thì chiến, có gì mà phải hỏi.

Tướng quân từ trên lưng ngựa lăn xuống, cười nói:

- Bệ hạ đã phái Đại Quốc Công tới biên cảnh Tống Đường rồi.

Tần Quỳnh chậc chậc một tiếng, Đại Quốc Công chính là Lý Tĩnh, là Quân Thần của Đại Đường.

Hắn ở trong quân tâm Đại Đường, chỉ sợ là có địa vị xấp xỉ với Gia Cát Vũ Hầu ở trong quân Thục.

Người như vậy, không ngờ có thể tùy tiện phái ra, có thể thấy được đàm phán của bệ hạ và Đại Tống rất có thể đã tan vỡ.

- Thế đạo này sắp không yên ổn rồi.

...

Biện Lương, phủ Thái Kinh.

Quan viên trong triều có máu mặt cơ hồ đều trình diện hết.

Hôm nay là sinh nhật của Thái Kinh, mọi người tới chúc thọ hắn.

Ở đây có người mặc chu tử, đầu đội sa sí, phần lớn là sau khi tan triều thì trực tiếp chạy tới.

Ở đây đều quan lớn, không phải là quan nhỏ không muốn nịnh bợ Thái Kinh, mà là phẩm cấp thấp hơn chính Tứ phẩm, đặt lễ vật xong là có thể đi rồi.

Trong đại sảnh ca múa yến yến, cơ vũ nữ nổi danh trong thành Biện Lương cơ hồ toàn bộ đều trình diện.

Còn có hoa khôi vực ngoại từ mấy tháng trước đã được mời đến từ Kim Lăng, Trường An, Lạc Dương.

Thái Kinh hiện giờ nắm hết quyền hành, cơ hồ đã nắm giữ toàn bộ quân chính của Tống Quốc, có thể nói là phong quang vô hạn.

- Quốc sư đến.

Một thanh âm thanh âm vang lên, tất cả mọi người đều dừng đũa, buông chén rượu, đứng dậy kiễng chân nhìn ra bên ngoài.

Thái Kinh cũng mặt lộ dị sắc, dưới sự dìu đỡ của thị nữ, đứng dậy.

Trong cái nhìn chăm chú của mọi người, Lâm Linh Tố chậm rãi bước vào, sắc mặt mọi người đều kích động.

Quốc sư không ngờ lại tự mình đến, đây là mặt mũi đây là.

Thái Kinh đi xuống đài cao, cười nói:

- Quốc sư đại giá quang lâm, không thể tiếp đón từ xa, mong thứ tội.

Lâm Linh Tố cười nói:

- Sinh nhật của Thái tướng, ta tất nhiên phải tới chúc mừng, trọng trách Đại Tống, hiện giờ đều đặt ở trên vai Thái tướng.

Sau lưng hắn, hai đạo đồng xách lễ vật.

Thái Kinh cười ha ha phân phó quản gia, phân ra một chỗ ở bên cạnh hắn.

Lâm Linh Tố cũng không ra vẻ, sau khi sau khi, chuyện trò vui vẻ cùng hắn, thỉnh thoảng lại có quan viên đến kính rượu, đều kính xong Thái Kinh thì không quên Quốc sư.

Sự xuất hiện của Chính Kinh Môn, trên trình độ nhất định đã đoạt đi sự nổi bật của Thần Tiêu Cung.

Trước kia tranh nhau tới nhọn cả đầu, đều muốn đưa gia quyến con cái vào Thần Tiêu Cung, nhưng rất ít có người có thể thành công.

Chính Kinh Môn thì mở rộng cửa lớn, thu nạp đệ tử, trở thành tân quý của Đạo môn Đại Tống.

Nhưng không ai lại bởi vậy mà xem thường Thần Tiêu Cung, ngược lại khiến địa vị của Thần Tiêu Cung Thần Tiêu Cung càng cao hơn.

Thái Kinh cúi đầu uống rượu, trên vẻ mặt tươi cười, cuối cùng không nhịn được mà trao lên một tầng bóng ma.

Quốc sư hắn muốn đưa mình lên đài cao, hắn có thể có hảo tâm gì?

Mình hành động của mình đã bị hắn phát giác ra rồi à?

- Thái tướng, ta ở trên núi, nghe các đồ nhi nói, Đại Quốc Công Lý Tĩnh của Đại Đường đã tới bờ sông Tống Đường rồi.

Thái Kinh ngẩng đầu lên, trên mặt đã khôi phục như lúc ban đầu,

- Có chuyện này à?

- Người Đường chẳng lẽ thực sự muốn khai chiến?

Thái Kinh cười nói:

- Quốc sư không biết đấy thôi, Đường Hoàng Đế sai sứ tới Biện Lương, không ngờ là muốn đòi tiền, đúng là làm mất hết mặt mũi của nước lớn. Đại Tống ta đường đường là nước lớn, không thể chịu nhục, nếu hắn là muốn chiến, Đại Tống cũng không sợ.

Lâm Linh Tố bưng chén rượu, lớn tiếng cười nói với quan viên chung quanh:

- Có trụ cột quốc gia như Thái tướng, chúng ta không có gì mà phải lo.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)