Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 355: Loạn tượng (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Tượng thần vừa xuất hiện, tất cả hầu tử đều không sợ chết nữa, chúng lớn tiếng rít gào xông lên.

Lý Ngư đánh lùi mấy con, trong lòng đã bắt đầu tìm kiếm kế thoát thân, những hầu tử này là đánh không chết, ở đây cũng chỉ lãng phí thời gian.

Tuy các hầu tử giống như gà chọi nhưng uy hiếp chân chính vẫn là Thủy Liêm Động này.

So với gọi là Thủy Liêm Động, phúc địa này giống với dạ dày của quái thú hơn.

Nhất là chất lỏng dính nhớp màu đen đó, tỏa ra mùi tanh tưởi, còn có tính ăn mòn rất mạnh.

Lý Ngư tung người nhảy lên, dưới chân nhẹ nhàng điểm một cái, chỗ mũi chân xuất hiện một quang thuẫn, ngăn cách sự ăn mòn của chất nhầy.

Chút lực này giúp hắn đến tới cửa, vừa định ra ngoài, lại phát hiện ở cửa có một tầng màng dính trong suốt.

Lý Ngư nhìn ra bên ngoài, lập tức cảm thấy da đầu ngứa ran, trong sơn dã bên ngoài đều là hầu tử.

Những hầu tử này bị người ta khống chế tâm thần, vẻ mặt dữ tợn, nhe răng trợn mắt, hơn nữa phần lớn đều gầy như que củi.

- Không thể...

Lý Ngư phất tay, muốn tế ra Ngũ Tiết Trượng, đánh nát động phủ này.

Lúc này ở trước mặt hắn, đột nhiên xuất hiện một khe nứt.

Trong không khí xuất hiện một khe nứt, loại cảm giác này rất kỳ quái, từ trong khe nứt một bàn tay vươn ra,

- Đừng xung động, đi theo ta.

Lý Ngư nghe ra là thanh âm của Tả Từ, không do dự nữa, lập tức tiến vào trong khe nứt.

Khi trở ra, đã đến bờ tây Đông Hải.

Lý Ngư đứng lại, trong đầu có chút mê muội, trong lòng hắn phỏng đoán tám thành là di chứng xé rách thời không của Tả Từ.

- Những hầu tử đó là không giết được.

- Ta biết, không phải không giết được, là giết không hết.

Tả Từ lắc đầu, nói:

- Lá gan của ngươi ghê gớm thật, Hoa Quả Sơn mà cũng dám vào, nơi đó hiện tại rất tà môn, tốt nhất là đừng vào.

Tả Từ cởi giầy, đổ cát bên trong ra.

Lúc này Lý Ngư mới chú ý thấy, trên người hắn có chút nhếch nhác, cả người đều là rong, không khỏi ngạc nhiên nói:

- Tiền bối, đây là đâu?

- Tới Long Cung ôn chuyện với Ngao Quảng, đang tán gẫu say sưa, liền thấy có người vào Thủy Liêm Động.

Lý Ngư không khỏi oán thầm, ngươi ôn chuyện, nói nghiêm túc chứ?

Chắc là lén lút tới cửa ôn chuyện, thuận tiện lấy chút đặc sản của Đông Hải.

Tả Từ vừa cứu hắn, Lý Ngư cũng ngại vạch trần lão huynh này, hắn nhìn trong biển trong biển, hỏi:

- Hoa Quả Sơn Thủy Liêm Động đó, truyền thuyết là động phủ của thần tiên, sao lại biến thành bộ dạng quỷ này?

Tả Từ thở dài, nói:

- Nơi đó vốn không tồi, phía dưới còn có một bảo tàng. Từ sau khi hầu tử bị bắt, chúng ta mấy lần nghe thấy tin tức, cảm thấy Thủy Liêm Động không có tôn hầu, thế là ngay đêm tới tầm bảo. Ai ngờ, có người nhanh hơn một bước, chiếm lấy Thủy Liêm Động.

- Là ai mà còn giống trộm hơn các ngươi.

- Nói năng kiểu gì thế?

Lý Ngư cười ha ha, nói:

- Là ai mà nhãn quang độc đáo như vậy, xuống tay nhanh thế.

- Lục Nhĩ Hầu.

Lý Ngư nhíu mày nói:

- Cửu tai?

- Đúng vậy, Cửu Bàn Tai, mỗi một người đều là thiên địa dị chủng, có thiên phú thần thông mà người thường khó có thể tưởng tượng. Một khi để bọn họ tu luyện viên mãn, cho dù là kim tiên cũng không trị được.

- Lục Nhĩ Hầu, tự dưng tới mưu đoạt Thủy Liêm Động, không biết có âm mưu gì. Tiền bối, thằng ôn này có hậu trường không?

- Có, lai lịch rất lớn, bằng không chúng ta đã lên kế hoạch tốt, lại có thể cam tâm buông tay sao.

Con mắt Lý Ngư khẽ động, hỏi:

- Bảo tàng đó, không biết có còn không.

- Tiểu tử ngươi cũng có hứng thú à? Chúng ta lên kế hoạch một phen, tìm cơ hội liên thủ tìm kiếm. Có thuấn di pháp của ta, phối hợp với Thủy Tự Quyết và Ngũ Tiết Trượng của ngươi,t rong thiên hạ đi đâu mà không được. Trừ Thủy Liêm Động này ra, ta còn biết bảy tám cấm địa có thứ tốt.

Nếu là người bình thường mời hắn hợp tác, Lý Ngư có thể sẽ rất có hứng thú, dẫu sao đối phương cũng có manh mối lại có pháp thuật chạy thoát thân.

Nhưng Tả Từ thì khác, Lâm Linh Tố nói không sai, cừu nhân của hắn quá nhiều, hơn nữa tính tình không phúc hậu, nhất là không có nghĩa khí. Vạn nhất gặp phải nhân vật lợi hại, lại bỏ lại mình chặn đường cho họ, vậy đúng là muốn khóc cũng không có chỗ mà khóc.

- Ha ha, tiền bối nói đùa rồi, các ngươi ai nấy đều là hạng người pháp thuật cao cường, Tiểu tử ta chỉ là một tu sĩ bình thường, sẽ không kéo chân các ngươi.

Tả Từ nhe răng, cười nói:

- Đừng vội cự tuyệt, ngày tháng còn rất dài, không chừng lúc nào đó lại có cơ hội hợp tác.

- Tiền bối, núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, chúng ta liên lạc sau.

- Đừng.

Tả Từ vươn tay ra ngăn cản, Lý Ngư đã bay đi như ánh sáng.

Hắn chân trước vừa đi, một đống Long Cung Thuỷ tộc đã đuổi tới, Tả Từ thấy chuyện không ổn, vội vàng bỏ chạy, giầy cũng không kịp đi.

Một con hải xà tinh, mắt thấy hắn chạy, vung đuôi hô to gọi nhỏ,

- Đuổi! Đuổi theo cho ta.

Bốp một tiếng, đầu nó đã trúng một chưởng, một tướng quân đeo mai rùa khiển trách:

- Ngươi kêu la cái gì, giả vờ giả vịt đuổi theo thôi, giữ lấy tôn nghiêm của Long Cung chúng ta là được rồi, đuổi đuổi đuổi, thực sự đuổi kịp thì sao? Ngươi có đánh thắng được người ta không?

Rắn biển lộ ra vẻ mặt kinh ngạc,

- Ta đường đường là Đông Hải long cung, không ngờ lại để mặc cho người ta giẫm đạp à? Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi ư?

Một đoàn yêu quái Thuỷ tộc chỉ vào nó cười ha ha, châm chọc khiêu khích.

- Muốn lên chức tới điên rồi.

- Cũng không nhìn xem mình là đức hạnh gì.

- Khà khà, hì hì.

...

Tướng quân rùa nhìn chằm chằm nó như nhìn đồ ngốc, cười lạnh một tiếng rồi dẫn theo thuộc hạ trở về phục mệnh.

Trên bãi biển, chỉ còn lại một con rắn biển đứng lẻ loi, nước mắt chảy xuống.

Nó nhìn bộ dạng thối lui của các Thuỷ tộc, đột nhiên lau nước mắt, lưng hướng về Long Cung, đi đến xa xa.

- Long Cung này, không ở cũng được.

...

Biện Lương, Chính Kinh Môn.

Sau khi Lý Ngư hạ xuống đất, phất tay, bạch quang lấp lánh, mang ra bốn thân ảnh.

Người khác còn đỡ, sắc mặt Tiểu Kiều lại kích động, hỏi:

- Chỗ vừa rồi là đâu thế, phong cảnh không tồi, ngươi là gửi chúng ta vào thế nào vậy?

Lý Ngư ra vẻ thần bí, cười nói:

- Có cơ hội lại dẫn các ngươi tới chơi.

- Ơ, về Biện Lương rồi à, những hầu tử vừa rồi đâu, ngươi đánh chết chúng rồi à?

- Không, những hầu tử đó không ở trong tam giới ngũ hành, không thuộc là Cửu U Thập Loại, thần mặc kệ phật không quản, muốn chết cũng không chết được.

- Lợi hại quá.

Lý Ngư tức giận gõ đầu Hương Lăng một cái,

- Thế thì có gì mà lợi hại, chắc bọn họ đều muốn chết lắm.

Phan Kim Liên nhìn mấy người trước mắt, trong lòng thầm nghĩ, Lý Ngư ca ca và Đại Kiều tỷ vừa gặp mặt, khẳng định lại quấn lấy nhau.

Mình ở lại đây cũng vô dụng, còn có thể bị ca ca đuổi đi, không bằng chủ động rời khỏi g thuận ý hắn.

Nàng ta đầu tiên là quay lưng về phía Đại Kiều, đối mặt với Lý Ngư, u oán cắn môi, sau đó quay đầu cười bảo:

- Hương Lăng sư muội, đi thôi, sư tỷ dẫn ngươi đi tu luyện.

- Ờ.

Lý Ngư nhìn Kim Liên với vẻ khen ngợi, trong lòng quả nhiên có thêm mấy phần thương tiếc và yêu thương nàng ta.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)