Đám hầu tử này, đã sống không biết bao nhiêu năm rồi, giống như nhân tinh vậy.
Nhìn thấy Lý Ngư động tâm, ai nấy đều tiến lên, ba hoa chích choè.
Lý Ngư gật đầu, nói:
- Ài, ta không thể nhìn có người chịu khổ, tuy các ngươi là khỉ, nhưng cũng là sinh linh, sao có thể ngược đãi như vậy.
Thông Tí Viên Hầu mừng rỡ, nói:
- Thượng tiên, xin theo ta.
Đợi cho đàn khỉ dẫn theo năm người rời khỏi, một con hầu tử mới hoạt động thân thể, sau lưng nó không ngờ có một tấm bia đá, bên trên viết: Hoa Quả Sơn, trọng địa yêu ma, người đi đường tránh đừng lên đảo.
Các hầu tử ở đây vô cùng quen thuộc với địa hình, trong núi có một con đường nhỏ, lát vô cùng chỉnh tề, nhưng không có một con hầu tử nào đi đường bình thường, không phải nhảy trên cây thì chính là nhảy trong cỏ, giống như có có cừu oán với đường vậy.
Lý Ngư dẫn theo tứ nữ, đi tới trước một thác nước, màn nước từ vách núi cao chảy xuống, giống như một đạo ngọc thạch, chiết xạ ra ánh mặt trời tươi đẹp.
Bọt nước bắn lên, giống như từng viên trân châu nhảy múa, cảnh tượng xa hoa khiến Tiểu Kiều cũng lên tiếng khen ngợi.
- Đẹp quá.
Thông Tí Viên Hầu vừa gãi đầu, một la lớn:
- Đi theo ta, đi theo ta, Nó dang hai tay, nhảy vào thác nước, hầu tử khác cũng nhảy cùng nó vào thác nước.
Đại Kiều nhìn Lý Ngư, người sau cười khẽ, nói:
- Nơi này chính là Thủy Liêm Động, đi, vào xem.
Đại Kiều cẩn thận nói:
- Có lập tức thôi đi không, chúng ta lại không đi qua nơi này, tùy tiện theo các hầu tử đi vào, ta luôn cảm thấy kỳ kỳ.
Tiểu Kiều không cho là đúng,
- Sợ cái gì, tỷ phu lợi hại như vậy, còn có thể có nguy hiểm chắc.
Nói xong nàng ta lại cười với Lý Ngư,
- Đúng không, tỷ phu?
Trong lòng Lý Ngư cũng có chút do dự, nhưng nghĩ lại một chút, bỏ lỡ hôm nay, sau này chẳng phải là một mực sẽ hối hận à.
Những hầu tử này hắn cũng thử qua rồi, không có gì lợi hại, cắn răng dẫn theo bốn người bay vào.
Hầu tử vò đầu bứt tai, vui vô cùng.
- Đi vào, đi vào.
Trong núi đồi, vô số hầu tử đi ra, líu ríu nhìn qua có chút khiếp người.
Lý Ngư đi vào trong Thủy Liêm Động, không nhìn thấy động tiên phúc địa được viết trên sách, câu đối ở cửa vẫn còn, nhưng bị gạch xóa, ở giữa có vài chữ đã nhìn không rõ.
Hoa Quả Sơn phúc địa, Thủy Liêm Động động thiên.
Hiện giờ chỉ còn lại một chữ động, cũng coi như chuẩn xác.
Khắp nơi đều là vết máu loang lổ, trên mặt đất trụi lủi, có chất lỏng dính nhớp màu đen.
Đám người Lý Ngư ngay cả chỗ đặt chân cũng không có.
Ánh mắt hắn nghiêm lại, tay bấm bấm, thu tứ nữ vào trong Phong Nguyệt Bảo Giám.
Trong vách tường đá chung quanh, một hầu tử thò đầu ra, là một khỉ ngựa.
Mặt nó vô cùng già nua, giống như vỏ cây khô héo, lộ ra răng dài, cười nói:
- Tiến vào đi, tiến vào đi.
- Muốn hại ta á?
Lý Ngư nghiêm mặt nhìn tới, từ hai Xích Khào Mã Hầu và hai Thông Tí Viên Hầu ra, đều là tiểu yêu bình thường.
Chính là bốn con khỉ già, cũng không phải đối thủ lợi hại gì, chỉ có điều nơi này vô cùng tà môn.
- Vào Thủy Liêm Động, cho dù ngươi là ai, cũng không trốn ra được.
Hầu tử trong tường chui ra, tay vung lên trước mặt, chít chít cười nói.
Hầu tử này, da lông đều tróc ra hơn nửa, thậm chí có xương trắng lộ ra giống như hoàn toàn không có cảm giác đau đớn.
Chúng đều nhìn chằm chằm Lý Ngư, có con ôm bụng cười to, có con vò đầu bứt tai, bộ dạng khủng bố, khiến người ta không rét mà run.
Lý Ngư thong dong điềm tĩnh, ngón tay khẽ động, ở trong tay áo bấm một Tầm Long Quyết, sau đó tra xét Thủy Liêm Động, xem rốt cuộc có chôn bảo bối gì không.
Mấy hầu tử bắt đầu chậm rãi tới gần, Lý Ngư cũng chẳng buồn để ý tới chúng, vẫn đang tìm.
Chờ hắn dùng ngũ hành linh lực, tra xét một lượt toàn bộ Thủy Liêm Động, phát hiện quả thật không có gì.
Lý Ngư thở dài, các hầu tử đã vây đến bên cạnh hắn, nhào lên cắn xé.
Lý Ngư tức lắm, giận dữ quát to một tiếng:
- Cái gì cũng không có.
Sau khi nói xong, cả người hắn chấn động, linh lực của Vu Thần trải khắp toàn thân, mấy hầu tử bị chấn ngã xuống đất.
Chúng như gặp đòn nặng, cả người nằm trên mặt đất không ngừng run rẩy, nhưng rất nhanh lại đứng lên.
Lý Ngư không lưu thủ, theo lý thuyết với tu vi của chúng đã sớm nên chết rồi.
Nhưng sinh mệnh lực của chúng lại ngoan cường ngoài dự kiến của Lý Ngư, sau khi đứng lên, vẫn nhe răng trợn mắt với Lý Ngư.
Không hổ là hầu tử bất tử bất diệt, đúng là khó đối phó.
Lý Ngư thở dài, chuẩn bị chuồn, những hầu tử này đánh không chết, cũng không có bảo vật, ở đây là không có ý nghĩa.
Chân trước của hắn vừa định đi, đột nhiên một thanh âm vang lên, từ đỉnh Thủy Liêm Động, một tượng thần lộ ra.
Tượng thần chậm rãi trầm xuống, các hầu tử ở hầu tử đều sợ tới mức run rẩy.
Các hầu tử gàn bướng, đi đường cũng không thành thật, lúc này lại nơm nớp lo sợ, giống như gặp thứ đáng sợ nhất, phủ phục trên mặt đất không dám động đậy.
Tượng thần hạ xuống, nện lên trên người mấy hầu tử, trong nháy mắt đã đập chúng thành thịt nát.
Nhưng một hầu tử động đậy, rất nhanh, đống thịt nát đó tụ lại, hầu tử cả người đều là máu đứng lên chạy ra ngoài.
Cảnh này muốn đẫm máu bao nhiêu có đẫm máu bấy nhiêu, muốn ghê tởm bao nhiêu có ghê tởm bấy nhiêu.
Cũng may Lý Ngư đã thu Hương Lăng lại, bằng không tiểu cô nương chưa trải đời này, chắc có thể lưu lại một chút ám ảnh tâm lý.
Lý Ngư nhìn tượng thần, là một một nam nhân trẻ tuổi, mặc xiêm y màu lam.
Mặt hắn không biểu tình, sau khi hạ xuống đất, lấp lánh lam quang.
Nhất là một đôi đồng tử, ánh sáng từ trong mắt hắn bắn ra, Lý Ngư hừ lạnh một tiếng,
- Huyễn thuật.
Hắn vươn ngón tay ra, quệt lên trên mí mắt, lập tức khôi phục tỉnh táo.
Lý Ngư giơ tay phải lên, chỉ về phía tượng thần, một đạo kim châm từ đầu ngón tay hắn bay ra, đánh vào chỗ mắt tượng thần.
Kim châm tản ra, biến thành hoa sen mười hai cánh, nhanh chóng xoay tròn.
Trong nháy mắt tượng thần bị hủy, dường như nghe thấy một tiếng gầm rú trầm thấp.
Cửa Thủy Liêm Động đột nhiên khép lại.
Từ trên vách tường của Thủy Liêm Động, bắt đầu có chất lỏng dính nhớp chảy ra, Lý Ngư cảm thấy chân mình cháy cảm giác nóng cháy, nhưng loại cảm giác này không phải quá mãnh liệt.
- A-xít?
Thân thể Lý Ngư bay lên không, không tiếp xúc với chất nhầy, ngón tay điểm một cái, ở trong động xuất hiện một quả cầu lửa.
Quả cầu lửa bắn ra xung quanh, phát ra lửa, Ly Tinh Minh Hỏa đốt cháy tất cả chất nhầy.
Mượn hỏa quang, Lý Ngư nhìn rõ vách tường chung quanh, vách tường vẫn đang mấp máy, đồng thời có chất lỏng màu tím đen cuồn cuộn không ngừng chảy ra.
- Cái này sao giống dạ dày thế nhỉ?
Lý Ngư dùng sức vung tay về phía cửa động, rầm một tiếng, lực đạo của hắn bị bắn ngược trở về.
Bên ngoài đã truyền đến tiếng cười đắc ý của các hầu tử.
Chẳng trách những súc sinh này lại thích dẫn mình đến đây, vì đây là sân nhà của chúng.
Thủy Liêm Động và sơn thể chung quanh nó cùng hoạt động.
Lý Ngư không ra được, tất nhiên cũng không nhìn thấy, hắn hắn đã mơ hồ hiểu được, chẳng trách các hầu tử lại hao tổn tâm cơ, dẫn mình tới Thủy Liêm Động, thì ra nơi đây còn có cường địch, hoặc là nói, Thủy Liêm Động đã bị người ta luyện hóa thành cường địch.
Bản thân hắn cũng không ngờ, đám hầu tử này lại bị người ta khống chế.
Không biết người khống chế chúng, rốt cuộc là ai, Tôn Hầu Tử cũng quá đáng, ra ngoài lâu như vậy rồi cũng không về thăm các tiểu đệ, ngươi xem chúng bị bắt nạt thành thế nào rồi.
Tâm cũng lớn thật.