Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 353: Trắc ẩn (2)

Chương Trước Chương Tiếp

- Vừa hay vị này cũng là Long tộc, có thể thử thật giả.

Lý Ngư mở hộp viêm tinh, một cỗ mùi kỳ dị truyền ra, Long Vương nhìn tới, trầm giọng nói:

- Là máu của Chân Long, còn là vương tộc.

Xoẹt một tiếng, mọi người đồng loạt kinh thán.

Rồng có rất nhiều loại, mạnh nhất đương nhiên là Ứng Long, trời sinh có hai cánh, chém Khoa Phụ giết Xi Vưu, chiến lực kinh người.

Thứ hai chính là Chân Long, có mắt thỏ, sừng hươu, miệng trâu, đầu lạc đà, bụng trai, tay hổ, ưng trảo, vẩy cá, thân rắn, nhưng không có cánh, là tượng trưng cho quyền lực của Nhân Hoàng.

Thứ ba là giao long, các loại Thuỷ tộc tu hành đến cực hạn, đều có khả năng hóa rồng, nhưng huyết mạch không thuần khiết.

Đông Hải Long Vương Ngao Quảng vốn là bởi vì Tả Từ tới, hắn mới ngoại lệ tham dự.

Không ngờ hôm nay ở trên Bồng Lai Tiên Hội, nhìn thấy long huyết của tộc nhân nhà mình, không thể không hỏi một chút.

- Máu này từ đâu tới mà có?

Lý Ngư cười nói:

- Bằng hữu cho.

- Bằng hữu?

Lý Ngư gật đầu, bước về phía Ngao Quảng.

Thị vệ Long Cung Trong điện nhao nhao tiến về phía trước một bước, Ngao Quảng vẫy vẫy tay, mọi người thối lui.

Sau khi Lý Ngư tới gần, nhỏ giọng nói:

- Ngao Liệt.

Ngao Quảng giật nảy mình, biến sắc, cười ha ha, nói:

- Bản vương thân thể không khoẻ, về cung trước, các ngươi cứ tiếp tục.

Hắn chỉ ước mình không tới, không nhìn thấy đạo sĩ trẻ tuổi này, bởi vì người của Long Cung, không muốn nhắc tới nhất chính là Ngao Liệt.

Tất cả mọi người liều mạng rũ bỏ quan hệ với nàng ta, nhất là vào lúc mẫn cảm như thế này.

Nghe nói, Kim Thiền Tử xuất thế, thiên đình sắp nghênh đón một hồi đại loạn.

Khi Ngao Quảng đến, rất có dáng điệu, tay ném lục địa thần tiên Tả Từ, lại vô cùng khí phách.

Nhưng nghe thấy tên của chất nữ, lập tức sợ tới mức quay đầu bước đi, khiến Lý Ngư vô cùng nghẹn lời.

Vị đại tỷ rồng này, năm đó rốt cuộc đã làm gì mà khiến thiên đình và Long Cung đều cừu thị nàng ta như vậy.

Long Vương chạy rồi, mọi người càng tò mò thân phận của Lý Ngư. Chân Long Huyết trong tay Tiểu tử này, không nghi ngờ gì nữa là thật rồi, đã có người bắt đầu tiến lên hỏi giá.

Lý Ngư đều cự tuyệt, hắn không muốn gì cả, chỉ cần manh mối về Cửu Dương Thần Công.

Cửu Dương Thần Công là một môn pháp thuật cao thâm, hắn tất nhiên là có truyền thừa.

Như vậy cũng rất có thể không phải là duy nhất, chiêu số Phương Tịch tu luyện rất hoang dã, không ai biết hắn là học được thế nào, chỉ biết người này vừa xuất thế đã đả bại một đám cao thủ, dần dần đánh ra uy danh của mình.

Thậm chí ở Thanh Khê Động, khai tông lập phái, cuối cùng trở thành hào một phương.

Lý Ngư thấy người ở đây đều không biết, trong lòng hơi cảm thấy thất vọng, hắn lớn tiếng nói:

- Ai có tin tức, đều có thể đi tới Biện Lương Chính Kinh Môn, trao đổi với ta! Không muốn long huyết thì bảo vật, đan dược, pháp bảo khác trong môn đều có.

Ở đây đều là tu sĩ các nơi, bọn họ có lẽ không biết, nhưng bọn họ đều có bằng hữu, đồng môn, thân cựu, cho nên Lý Ngư cố ý muốn bọn họ hỗ trợ khuếch tán một chút.

Đã không có tin tức, mục đích làm quảng cáo của Lý Ngư cũng đạt được rồi, dẫn theo nhị Kiều rời khỏi Bồng Lai tiên đảo. Tiếp theo chính là ở trong Chính Kinh Môn, chờ người có tin tức, tới cửa trao đổi là được.

Chỉ cần biết được tin tức, chắc là không cần che giấu nữa, bởi vì ngươi nói ra tin tức cũng sẽ không mất đi, nhưng lại có thể trao đổi được bảo vật xa xỉ. Ở hậu sơn Đại Tướng Quốc Tự, tích trữ rất nhiều bảo bối, Lý Ngư cũng coi như là tài đại khí thô.

Ra khỏi đại điện, Lý Ngư dẫn theo hai người ngự không mà đi, hạ xuống trên đảo nhỏ ở ven Đông Hải, Phan Kim Liên và Hương Lăng đang nhóm lửa. Ở đây

- Ngươi về từ lúc nào thế?

Sau khi Đại Kiều hạ xuống đất, vội vàng hỏi.

- Vừa về.

Lý Ngư không dám nói thật.

- Sặc, ai tin được.

Tiểu Kiều nhướn mày, ở bên cạnh nói.

Lý Ngư lườm nàng ta một cái, Đại Kiều che miệng cười nói:

- Ngươi đừng chấp nhặt với nàng ta, nàng ta chính là muốn dụ ngươi nói chuyện với nàng ta, nàng ta rất nhớ ngươi, nhưng lại ngại nói ra, cho nên rất khó chịu.

Tiểu Kiều vừa nghe vậy liền quýnh lên, xấu hổ vô cùng, tiến lên muốn bấu đùi tỷ tỷ, hai tỷ muội lại cãi nhau ầm ĩ.

Bọn họ ngồi xuống đất, Lý Ngư dẫn theo hai đồ đệ, tới bờ biển bắt một số tôm cá, sau đó chuẩn bị nấu ăn.

Đông Hải mênh mông vô bờ, bọt sóng vỗ đá ngầm, hòn đảo nhỏ này có phong cảnh rất đẹp, bút phong đỉnh lập, khúc giản thâm trầm, xem ra là không có bóng người.

Lý Ngư một số một số tôm cua cá, đi tới cạnh lửa trại, cùng Tiểu Kim Liên đùa nghịch.

Trong Phong Nguyệt Bảo Giám của hắn có các loại bát đũa, còn có muối ăn hương liệu.

Ba người khác đều là chưởng quỹ phủi đít, đến giúp đỡ cũng chẳng khác nào là quấy rối, dứt khoát ngồi chờ ăn.

Rất nhanh, hải sản dã làm xong, Lý Ngư một mình dẫn theo bốn mỹ nhân, ở đây nấu cơm dã ngoại hải sản, tâm tình vui sướng.

Xa xa một đôi mắt từ trên cây nhìn rất lâu, xoay người, thân ảnh linh hoạt biến mất trong rừng cây.

Bọn họ ăn uống no đủ, khi sắp muốn đi, đột nhiên lỗ tai Lý Ngư khẽ động.

Từ ven đập đá dưới núi, trong hoa cỏ, trong cây cối, một đám hầu tử nhảy ra.

Hương Lăng sợ tới mức cả người run rẩy, Đại Kiều thiện lương, ôm nàng ta vào trong lòng.

Phan Kim Liên và Tiểu Kiều thì đều không phải hạng lương thiện gì, lạnh lùng nhìn chằm chằm các hầu tử, tùy thời chuẩn bị đấu võ.

Những hầu tử này, nhìn qua đều vô cùng nhếch nhác, gầy gò khô quắt, cả người đều là thương tích.

Chúng rất thông nhân tính, nhìn Lý Ngư, trong đàn hầu tử, một con Thông Tí Viên Hầu nhảy ra, dập đầu nói:

- Thượng tiên, cứu mạng.

Lý Ngư ngây ra, chỉ vào mình hỏi:

- Nói ta à?

- Cầu thượng tiên cứu chúng ta.

Lý Ngư hơi do dự một chút, hỏi:

- Các ngươi... Chẳng lẽ là hầu tử của Thủy Liêm Động.

- Đúng vậy, đúng vậy.

Lòng bàn chân Lý Ngư trơn trượt, thiếu chút nữa là muốn chuồn, nơi này không ngờ là Hoa Quả Sơn.

Nghĩ lại cũng đúng, Hoa Quả Sơn và Đông Hải Long Vương là hàng xóm, không phải rất gần nhau à.

- Đại vương Tôn Ngộ Không của các ngươi đã được người ta cứu ra, các ngươi gặp nạn không đi tìm hắn, tìm ta làm gì.

- Đại vương chưa về, mà có về cũng chưa chắc đã hữu dụng. Đại vương binh bại bị bắt, thiên đình đánh xuống mấy thần tiên, ngày ngày truy đuổi ngược đãi chúng ta tìm vui. Bọn họ cứ cách nửa tháng lại tới một lần, lấy săn bắn chúng ta làm vui, Hầu tộc trên đảo được đại vương loại tên khỏi Cửu U Thập Loại, muốn chết cũng không chết được, mà muốn sống cũng sống không xong, chính là khổ sát chúng ta.

Những người này rất tàn nhẫn, có điều nghĩ một chút, gà ăn xong thóc, chó liếm xong mặt, chuyện như vậy cũng không phải là không làm được, rất giống phong cách của thiên đình.

Lý Ngư nói:

- Thiên đình thế lớn, ta cũng chịu thôi.

Thông Tí Viên Hầu lại dập đầu, khổ sở cầu xin:

- Nơi này bị bọn họ đặt cấm chỉ, thượng tiên đã có thể đi vào, chứng tỏ không phải phàm nhân, có thể đến có thể đi, cầu thượng tiên khai ân, dẫn chúng ta ra ngoài, tìm đại vương trở về.

Những hầu tử này nhìn qua thì rất thảm, Lý Ngư cũng có lòng trắc ẩn, nhưng hắn thật sự không muốn dẫn lửa thiêu thân.

Ngay khi hắn muốn cự tuyệt, Thông Tí Viên Hầu đột nhiên lớn tiếng nói:

- Nếu thượng tiên chịu hỗ trợ, trong động phủ của chúng ta, giấu một số bảo bối, nguyện ý hiến hết cho thượng tiên.

- Hả?

Dưới chân Lý Ngư khựng lại, Thủy Liêm Động năm đó cũng rất rộng, những hầu tử này ăn bàn đào tiên đan giống như ăn hạt điều vậy.

Chẳng lẽ bọn họ cũng giấu đi một chút, để sau này dùng.

Lòng tham đã lâu không thấy của Lý Ngư lại trở nên rục rịch.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)