Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 352: Trắc ẩn (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Tả Từ lượn vòng trong không trung, tá đi lực đạo của Long Vương, đuổi tới sau lưng Lý Ngư.

- Tiểu đạo hữu đến vừa hay, cho ta một tấm Ẩn Nặc Phù, để ta cũng vào xem.

Lý Ngư cười ha ha nói:

- Tiền bối đúng là thích nói đùa, Bồng Lai Tiên Hội là tu sĩ thì đều có thể tham gia, tiền bối đã chứng lục địa thần tiên, là tu sĩ thế gian hiếm có, tại sao lại không vào được?

- Không phải là có chút hiểu lầm à.

Lý Ngư không muốn dẫn hắn vào, Tả Từ này rất rõ ràng là bị ném ra, còn dẫn hắn vào không phải là đắc tội với người ta sao.

Tả Từ đang muốn lằng nhằng, đột nhiên thân hình của Lý Ngư đã biến mất, khiến hắn đứng đờ tại chỗ.

- Tiểu tử này...

Tả Từ cười một tiếng, xoay người bay ra ngoài biển, hắn cũng không chuẩn bị cường hành xâm nhập.

Một là không quá cần thiết, hắn cũng không cần trao đổi gì ở trên Bồng Lai Tiên Hội.

Bồng Lai Tiên Hội, nói thật ra, không có mấy tiên, đều chỉ là tu sĩ bình thường.

Nhưng Tả Từ thì khác, hắn có thể là tiên duy nhất.

Thứ hai Lý Ngư đã đến, hắn không cần phải tiếp tục bảo hộ nhị Kiều, có Lý Ngư ở đây, sự an toàn của bọn họ cũng có thể có được bảo đảm.

Tiểu tử này, còn giỏi chuồn hơn mình.

Tả Từ nhìn Bồng Lai tiên đảo, sau đó lắc đầu, ở trước mắt xé ra một lỗ hổng, trực tiếp biến mất.

Tuy Lý Ngư đang tiến về phía trước, nhưng vẫn một mực chú ý hắn, nhìn thấy chiêu xé rách thời không này, khiến hắn thấy mà thèm không thôi.

Không hổ là Tả Từ. . .

Chẳng trách du lãng khắp nơi vẫn không chết, thủ đoạn chạy thoát thân này quá tuyệt.

Hắn đi tới trên đảo, ở cửa có một trạm kiểm soát, một đám lính tôm tướng cua thủ vệ ở đây.

Nhìn thấy Lý Ngư ngự không mà đến, một người trong đó vươn tay, nói:

- Thượng tiên, xin báo tính danh, đăng ký danh sách.

Mắt Lý Ngư đảo quanh, nói:

- Chính Kinh Môn, Chính Kinh Đại Thánh Lý Ngư.

- Đại Thánh? Không phải là hầu tử à?

Một binh tôm nhỏ giọng nói.

Tướng cua bên cạnh gõ hắn một cái, mắng:

- Đừng nói lung tung, cẩn thận họa từ miệng mà ra.

Hai tiểu yêu của Thuỷ tộc lầm bầm một hồi, Lý Ngư cảm thấy thú vị, không cắt ngang bọn họ.

- Được rồi, có điều Đại Thánh muốn tham gia Bồng Lai Tiên Hội, cần giao ra bảo vật làm vé vào cửa.

Lý Ngư nhướng mày, suy nghĩ một lúc, từ trong bảo giám trên lòng bàn tay, một viên đan dược bay ra, hỏi:

- Cái này có được không.

Một yêu quái Thuỷ tộc đeo mai tiến lên ngửi một chút, nói:

- Trúc Cơ Đan thượng phẩm, có thể tiến vào.

Sau khi hắn nói xong, vội vàng thu lại rất rõ ràng là vé vào cửa của Lý Ngư đã vượt cơ bản rồi.

Một ngư quái thủ vệ bắt đầu xướng tên,

- Chính Kinh Môn, Chính Kinh Đại Thánh đến.

Trong tiệc một nữ nhân che mặt đột nhiên đứng lên, kích động nhìn về phía cửa.

Tiểu Kiều túm áo tỷ tỷ, cảm thấy có chút mất mặt, bảo nàng ta mau ngồi xuống.

Mặt Đại Kiều đỏ lên, trong mắt lộ ra vẻ ngượng ngùng, tiểu Kiều lườm nàng ta một cái, nói nhỏ:

- Chưa từng thấy nam nhân à.

- Hắn thành Đại Thánh từ lúc nào vậy, đúng là lợi hại, không biết là ai phong.

Sau khi Đại Kiều ngồi xuống, cười dài nói.

- Còn có thể là ai nữa, hắn tự phong, da mặt dày như vậy, có chuyện gì mà không làm được.

Cuối cùng, trong ánh mắt tha thiết của Đại Kiều, Lý Ngư chậm rãi bước vào.

Có hai thiếu nữ bạng tinh, chuyển tới một ghế dựa cho hắn, trong Thuỷ tộc có người cười nói:

- Dựa theo quy củ, người mới tới có thể đến trung tâm biểu hiện bảo bối, người ra giá cao sẽ có được.

Lý Ngư suy nghĩ một chút, mắt đảo quanh, thầm tính toán trong lòng.

Hắn đi đến trung tâm, ho khẽ một tiếng, từ trong tay biến ảo ra một kiện đạo bào.

- Đây là Phiếu Miểu Đạo Bào, chính là bảo vật của Phiếu Miểu Đạo Nhân thượng cổ, sau khi mặc vào có thể che giấu thân ảnh.

Nói xong, thân thể hắn quả nhiên biến mất, Lý Ngư vốn cho rằng có thể lừa dối quá cửa.

Nhưng sau khi hắn đi ra, mọi người đều dùng ánh mắt cổ quái nhìn hắn.

Lý Ngư có chút chột dạ, cười ha ha nói:

- Không ai cần thì thôi, nói thật, ta cũng không nỡ lấy ra đổi.

Tiểu Kiều ôm bụng, cười tới ngửa tới ngửa lui, trông rất trang điểm xinh đẹp.

Người trong sân đều cười khẩy, Đại Kiều che miệng, lườm Lý Ngư một cái.

Miệng của tiểu đậu phụ giống như quỷ gạt người, đáng tiếc lần này vận khí không tốt, mất mặt quá.

Lý Ngư nghe thấy tiếng cười quen thuộc, quay đầu lại nhìn một cái, mắt sáng lên.

Hắn dịch bàn, đi đến bên cạnh nhị Kiều, cười nói:

- Hai vị mỹ nhân, tiểu sinh có thể ngồi ở đây không.

- Được (không được).

Đại Kiều và Tiểu Kiều đồng thanh nói, nói xong hai người lại cùng bật cười.

Đại Kiều thấp giọng nói:

- Một chiêu đó của ngươi, Tả Từ vừa dùng rồi, sau đó bị ném ra bên ngoài.

Lý Ngư ôm đầu, thở dài nói:

- Đáng tiếc, bị hắn làm hỏng việc. Đúng rồi, các ngươi tới đây làm gì? Là đi cùng Tả Từ à?

Mục đích đến của Nhị Kiều có chút ám muội, bọn họ đương nhiên không chịu thừa nhận, mặt hai tỷ muội đỏ lên, tâm tư của Tiểu Kiều xoay chuyển nhanh, bật thốt:

- Để đổi chút công pháp, ngươi lại không dạy.

- Lời này là nói như thế nào, các ngươi muốn học gì, ta còn có thể tàng tư chắc.

- Ai biết được.

Lý Ngư vừa trêu chọc Tiểu Kiều vừa thò tay vào trong tay áo rộng thùng thình của Đại Kiều, hai người ở gần nhau, không ai nhìn thấy. Bọn họ cứ như vậy nắm tay nhau, vô cùng ngọt ngào.

Đại Kiều cười cười kể lại chuyện của Tả Từ vừa rồi cho Lý Ngư, Lý Ngư tấm tắc lấy làm lạ, xem ra Tả Từ và Lữ Bố đúng là có chút giao tình, chẳng trách hắn lại nhiệt tình trị hàn độc cho Điêu Thuyền như vậy.

Khi bọn họ đang nói chuyện, lại một người đứng lên, đi đến giữa, cười nói:

- Chư vị, chỗ ta có một gốc linh thảo ngàn năm, muốn đổi một kiện thần y hộ thể.

Giao dịch một khi được bắt đầu, trường hợp lập tức trở nên náo nhiệt, Lý Ngư cũng không có việc gì, thấp giọng nói với Đại Kiều:

- Ta đã tìm được biện pháp giải quyết rồi.

Mắt đẹp của Đại Kiều sáng lên, lập tức trở nên ngượng ngùng, thầm nghĩ trong lòng, nếu ta quá vội vàng, chẳng phải là lộ ra có chút phóng đãng à, nàng ta khẽ ừ một tiếng, cố nén không tiếp tục truy hỏi.

Sự tra tấn mà âm thể mang tới cho nàng ta không phải trên thân thể, mà là trên tinh thần chiếm đa số.

Đeo một danh đầu như vậy, thế nhân đều đổ tội gia tộc bị diệt vong lên trên đầu bọn họ, chỉ nói bọn họ là người mang tới điềm xấu.

Lời người như đao, ba người thành hổ.

Ngay khi tất cả mọi người đang giao dịch vô cùng náo nhiệt, Lý Ngư đứng dậy, hắn đi đến giữa, lớn tiếng nói:

- Chỗ ta có một chút long huyết, muốn đổi lấy manh mối của Cửu Dương Thần Công. Ai biết trừ Phương Tịch ra, còn có ai biết Cửu Dương Thần Công, long huyết này sẽ là của hắn.

Lời này vừa được nói ra, mọi người chưa kịp phản ứng, Đông Hải Long Vương đã nhướn mày.

- Long huyết gì, lấy đâu ra?

Hắn có lịch sử phạm tội gạt người, không có mấy người tin hắn, chỉ coi hắn lại đang dối trá.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)