Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 351: Tiên hội (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Chu nho có chút nóng nảy, hắn vẫy vẫy tay, phụ nhân sụp mi thuận mắt trở lại trước bàn, ôm hắn ở trong lòng, Chu nho lại tát một chưởng vào trên mặt nàng ta.

- Đồ vô dụng.

Thủ kình của Chu nho không nhỏ, mặt phụ nhân xưng phù lên, cũng không dám lộ ra thần sắc khác thường, vẫn vẻ mặt tươi cười đón chào.

Mọi người đều biết đức hạnh của hắn, cũng không ai để ý, tiếp tục nhìn Hồng Vũ Thần Y của Tả Từ.

Lúc này, ở hàng trước một người đứng lên, nhìn qua thì cách bốn năm mươi tuổi, trông vô cùng anh tuấn nho nhã, ăn mặc một thân thư sinh.

Hắn cười dửng dưng, thần niệm khẽ động, trên tay ánh sáng rực rỡ, một mảng ngọc giản hình thành trong quang mang, lại nhẹ nhàng ném đi, ngọc giản bồng bềnh ở bên trái trước người.

Đây là người trong một hào môn của phủ Kim Lăng Đại Minh, họ Lâm tên Như Hải, ngọc giản trong tay hắn vừa xuất hiện, mọi người đều biết không phải là phàm phẩm.

Tả Từ nhìn nhìn, ánh mắt sáng lên, lập tức nói:

- Tốt tốt tốt! Vẫn là Lâm thám hoa ra tay rộng rãi, y phục này thuộc về ngươi.

Nói xong hắn vươn tay ra tóm ngọc giản, Lâm Như Hải cũng muốn lấy y phục, lại có một hòa thượng nhảy ra.

Hắn cản trước người Tả Từ, tuyên một tiếng phật hiệu, nói:

- Tả Từ, ngươi bắt nạt người trẻ tuổi kiến thức ít, cũng nên có chút liêm sỉ chứ.

Vừa nghe thấy cái tên này, mọi người nhao nhao nhìn tới, Tả Từ chính là một người duy nhất thành tiên vào đoạn thời gian trước, nhiều năm như vậy trôi qua, chỉ có hắn tu thành chính quả, thành tiên ở Biện Lương.

Cũng vang dội bằng thanh danh thành tiên của hắn chính là phẩm chất xấu xa của hắn.

- Tán Ninh đại sư, Phật môn sắp đại loạn, ngươi không đổi một kiện Hồng Vũ Thần Y của ta về tự bảo vệ mình à?

Tán Ninh nhìn Tả Từ, xì một tiếng khinh miệt,

- Năm đó ngươi uống rượu với Lữ Bố, chuốc hắn say rồi bỏ vào túi mang tới đây, nói là bắt được một linh thú muốn bán, dùng Lữ Bố đổi Diệu Pháp Bát của sư phụ ta. Sau khi thằng giặc Lữ Bố đó tỉnh rượu, thú tính nổi lên, giết hơn một nửa người tham dự hội nghị.

- Hiện giờ lại lấy một cái thần y rắm chó gì đó ra, ta thấy hơn phân nửa là có trá.

Lịch sử đen tối của Tả Từ bị người ta giũ ra, lại không hề hoảng hốt, cười nói:

- Tán Ninh đại sư, nói chuyện là phải chịu trách nhiệm, ngươi có chứng cớ không?

Lâm Như Hải vừa nghe vậy, vội vàng thu lại ngọc giản của mình, tuy công pháp bên trên hắn đã học xong rồi, nhưng cũng là một bí kỹ đáng giá, không thể đổi về một đồ dỏm được.

Gần đây hắn có được một nữ nhi bảo bối, coi trọng hơn cả tính mạng, cho nên muốn đổi một bảo vật, cho nữ nhi dùng phòng thân, để tránh bị người ta làm hại.

Mắt Tả Từ đảo quanh, nói:

- Tán Ninh, ngươi đừng ở đây ngậm máu phun người, còn như vậy nữa ta sẽ không bận tâm tới giao tình với sư phụ ngươi, kiểu gì cũng phải giáo huấn tiểu bối ngươi một chút.

- Ta nhổ vào! Ngươi và sư phụ ta có giao tình gì? Lão nhân gia đến chết vẫn tiếc nuối, không thể gặp lại ngươi để tự tay báo thù.

Tán Ninh hòa thượng vung tay áo, cả giận nói:

- Ta đã sớm nhìn ngươi không vừa mắt rồi, ngươi hại sư phụ ta hai chân bị Lữ Bố đánh gãy, ta há có thể dễ dàng tha cho ngươi.

Tả Từ cười nói:

- Ngươi đúng là buồn cười, oan có đầu nợ có chủ, chân của hắn là Lữ Bố đánh gãy, không đi tìm Lữ Bố báo thù, tìm ta làm gì? Hơn nữa, chân gãy thì có sao, ngươi nhìn chân ta này, còn không phải là cũng bị người ta đánh gãy à, ta cũng không nói là đi tìm người ta báo thù.

- Cái chân chó này của ngươi là bị Triệu Vân đánh gãy, báo thù? Ngươi dám đi à?

Người ở đây đều cười ha ha, Tả Từ lại không cảm thấy xấu hổ, đắc ý dào dạt nói,

- Đương thời có thể đào xuất sinh thiên dưới tay Triệu Vân, Trương Phi, Hạ Hầu Uyên, cũng chỉ có một mình bần đạo mà thôi.

- Đủ rồi.

Một tiếng quát vang lên, tất cả mọi người an tĩnh lại, từ bên ngoài một người tiến vào, trên đỉnh đầu mọc hai cái long giác, khí độ phi phàm.

Hắn nhìn Tả Từ, lộ ra vẻ mặt cực kỳ chán ghét,

- Tả Từ, sao ngươi lại trà trộn vào được đây? Sau lần trước, ngươi đã là người không được chào đón nhất ở nơi này rồi.

Đông Hải Long Vương tự mình đi ra, xem ra lịch sử đen tối của Tả Từ là thật, người ở đây nhao nhao lấy làm may mắn, không đi đổi đồ của hắn.

Nhất là Lâm Như Hải, lại lén lút lau mồ hôi.

Tả Từ cười hì hì nói:

- Đừng, trong cơ thể Lữ Bố đó thật sự có huyết mạch dị thú, ngươi cũng không phải không biết.

Long Vương vẫy tay một cái, 'Thần y' của Tả Từ bay đến trong tay hắn, từ cổ áo lôi ra một tấm phù chỉ.

- Hừ!

Bị người ta bắt quả tang, da mặt của Tả Từ quả nhiên vô địch, vẫn cười nói:

- Ta không đổi, bảo bối này tặng Long vương gia, ta ở đây xem có được không?

Nói xong, hắn đặt mông ngồi xổm bên cạnh Đại Tiểu Kiều, một tiếng rồng ngâm vang lên, Tả Từ bị Long Vương bắt lấy trong tay, dùng sức ném ra ngoài.

Long Vương cũng không dám quá phận, bởi vì hắn không nắm chắc kích sát được đạo sĩ này, một khi không đánh chết hắn, lại đắc tội với hắn quá ác, khẳng định sẽ bị người này một mực quấy rối.

Con cóc nằm trên chân, không ăn người cũng làm ghê tởm người.

Cho nên chỉ cần không phải cừu hận quá lớn, bình thường không ai nguyện ý tính toán với hắn. Không phải nói Long Vương rộng lượng, mà là người này không dễ chọc.

Hắn quá vô lại, hơn nữa thọ mệnh vô hạn, cái hắn có là tinh lực. Hoàng thất lục triều, cũng không chấp nhặt với hắn, sau khi đánh một chút, cũng không tiếp tục đuổi giết.

Dẫu sao loại chuyện này, càng ầm ĩ lại càng ảnh hưởng tới danh dự hoàng thất.

Cũng may lục triều đều như nhau, mọi người không ai cười được ai, nếu chỉ có áo lót của Hoàng hậu một hoàng thất bị trộm,vậy khẳng định là phải đuổi giết đến chết.

Cho dù hắn hắn có đập phá Bồng Lai Tiên Hội, Long Vương cũng chỉ đuổi hắn ra ngoài.

Tả Từ bị ném ra khỏi tiên đảo, còn đang suy nghĩ làm thế nào để lẻn vào.

Đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, hắn lập tức lộn người, kêu lên:

- Sao ngươi lại tới đây!

- Ha ha, tiền bối, tư thế ngự không này rất đặc biệt.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)