Lý Ngư vừa định đi, đột nhiên nhớ lại một chuyện, hỏi dò:
- Đại tỷ, ngươi biết Cửu Dương Thần Công không?
- Cửu Dương Thần Công?
Long Nữ nghi hoặc hỏi:
- Tuy Cửu Dương Thần Công lợi hại, nhưng ngươi tu Thái Bình Đạo, cũng không kém gì Cửu Dương Thần Công, vì sao phải chân trong chân ngoài?
Lý Ngư thở dài, nói:
- Cái này không phải để âm dương điều hòa, tiến thêm một bước à.
Long Nữ gật đầu, cười nhạo nói:
- Tu Cửu Dương Thần Công, tuy cũng là biện pháp, nhưng cũng quá khó khăn, ngươi đúng là thích đi lối tắt, không giống người thường.
Nàng ta vung tay lên, bạng tinh quay về trong đầm nước, Tụ Linh Trận vẫn đang hấp thu ánh trắng.
- Cửu Dương Thần Công, người biết không ít, luyện đến cực hạn lại chỉ có hai ba người. Ta là không có manh mối, có điều mấy ngày nay chính là Bồng Lai Tiên Hội, ngươi có thể đi tới đó thử thời vận.
- Bồng Lai Tiên Hội?
Lý Ngư không hiểu ra sao, mình là chưa nghe nói tới.
- Ừ, cứ cách mỗi mười năm, trên đảo Bồng Lai sẽ tụ tập một số tu sĩ. Bọn họ sẽ trao đổi một số bảo vật cần thiết cho nhau, có thể là pháp bảo, kinh văn, hoặc là đỉnh lô, thần thông hoặc là đan dược. Đương nhiên, cũng có thể đổi lấy một số tin tức.
Lý Ngư tính toán một chút, mình không có bảo vật gì có thể đổi, hắn cười hì hì nói:
- Có thể cho chút bảo vật, để ta đi đổi lấy tin tức manh mối không.
Long tộc thích thu thập bảo vật, là điều mà thế nhân đều biết, đương nhiên còn có sự keo kiệt và ham tiền của bọn họ nữa.
Long Nữ lập tức lắc đầu nói:
- Không! Cái gì cũng không có!
Lý Ngư không có hảo ý, nhìn về phía đùi nàng ta, bên trên chỉ có một mảng khôi giáp, mượt mà kiện mỹ vô cùng.
- Nhìn cái gì thế!
Lý Ngư cười nói:
- Cho chút long huyết được không?
- Cút!
- Một chút thôi, ta cam đoan chỉ lấy một chút thôi.
...
Lý Ngư cầm hộp viêm tinh, nhìn long huyết tràn đầy, vô cùng hài lòng.
Xa xa dưới một gốc đại thụ, hai thiếu nữ ngồi sóng vai, không biết đang nói gì.
Phan Kim Liên rất mẫn cảm với khí tức của Lý Ngư, lập tức quay đầu, quả nhiên nhìn thấy hắn đang rung đùi đắc ý đi ra, lập tức ghé tới, Hương Lăng cũng vỗ vỗ mông, đi sau lưng bọn họ.
Lý Ngư xoa đầu bọn họ, cười nói:
- Đi, dẫn các ngươi tới Bồng Lai chơi một ngày.
- Vì sao muốn đi Bồng Lai?
Lý Ngư cười nói:
- Đi bắt cua, ăn cá muối, tham gia hội hải sản Bồng Lai.
...
Bồng Lai tiên đảo, hơi nước đầy trời.
Trên đảo bồng bềnh một tòa cung điện, mây trôi che trời phủ đất, trong mây trôi nồng đậm này, cho dù là mặt trời nắng gắt trên đỉnh đầu, cũng không cảm nhận được một tia ẩm ướt.
Một dãy bàn nhỏ thủy tinh, xếp thành một hình chữ hồi, ước chừng có trên dưới một trăm chỗ ngồi, lúc này đã hết chỗ.
Ở giữa là một lão đầu, hạc phát đồng nhan, thân hình khô gầy, đi đường lộ ra vẻ khập khiễng.
- Chư vị, đây là Hồng Vũ Thần Y. Hoàng hậu Đại Lệ Ti của An Tức Đế Quốc từng nuôi một con khổng tước biết che giấu thân hình. Năm đó ta mạo hiểm cửu tử nhất sinh, không quản ngàn dặm xa xôi đến An Tức Đế Quốc, thấy khổng tước đó quả nhiên là có thể ẩn nấp. Thế là liền nhổ lông nó, luyện chế tám mươi mốt năm, mới luyện ra được cái áo có thể ẩn thân này.
Tả Từ nói xong, bọc áo lại, quả nhiên không thấy thân ảnh.
Người ở đây tấm tắc lấy làm lạ, một người bộ dạng công tử ca trong đó lớn tiếng nói:
- Thứ này ra giá bao nhiêu?
Hắn được một phụ nhân ôm vào trong lòng, một đôi chân dài thẳng như liễu rủ, diễm mỹ khó nén.
Khi nhìn kỹ, mới phát hiện công tử ca này không ngờ là một Chu nho, hai chân chỉ dài bằng bàn tay người thường.
Tả Từ cười tủm tỉm nói:
- Trao đổi đồng giá, đồng tẩu vô khi.
Vốn từ đồng tẩu vô khi này không phải có nghĩa xấu, nhưng đối với một Chu nho mà nói, ít nhiều có chút tổn hại.
Công tử ca cười gằn một tiếng, nhảy ra khỏi lòng, đứng trên bàn, đẩy phụ nhân ra,
- Đỉnh lô này của ta, đổi thảm của ngươi, không thiệt chứ.
- Không đổi.
Tả Từ cười tủm tỉm nói.
Sau lưng hắn, một mỹ nhân che miệng cười trộm, đây rõ ràng chính là dắt Ẩn Nặc Phù tiểu đậu phụ cho mình vào một kiện vũ y, hắn cũng không sợ bị người ta vạch trần. Ở bên cạnh nàng ta, còn có một nữ nhân, không nói gì, chỉ quan sát đại hội kỳ lạ này.
Trên mặt các nàng che một tầng sa mỏng, chính là Giang Đông nhị Kiều.
Đại Kiều còn đỡ, Tiểu Kiều bị nhốt tại Giang Đông, lần đầu tiên thấy loại trường hợp này, ánh mắt đầy tò mò.
Kiều gia liên lụy tới một bí mật lớn của Giang Đông, mà Tả Từ cũng là nhân vật mấu chốt trong đó, kỳ thật quan hệ của hắn và Kiều phủ trước giờ không tồi.
Lần trước Lý Ngư hiểu lầm Bạch Mao và Tả Từ, nhưng trong lòng Đại Kiều lại vô cùng minh bạch, cho nên sau khi gặp được Tả Từ, vẫn cùng hắn đến Bồng Lai Tiên Hội.
Về phần mục đích tới đây, cũng giống như Lý Ngư.
Bản thân tiểu đậu phụ không nỗ lực, tỷ muội các nàng quyết định, vì hạnh phúc của mình, muốn đích thân xuất thủ.