Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 349: Đại thánh (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Hiện giờ là lúc lại hỏi thăm Long Nữ một chút rồi, nàng ta giống như từng theo Trương Giác lăn lộn, sau đó cũng chính bởi vì vậy mà bị vây ở nơi này.

Mình sau ngũ hành, tu ra âm dương, không biết cách Đại lương hiền sư còn bao nhiêu cự ly.

Hoặc là nói. . .

Mình đã là Đại lương hiền sư rồi.

Sau khi Lý Ngư hạ xuống đất, ở trên trên mặt hồ, vỗ xuống một chưởng.

Sau một thoáng, trong đầm nước dâng lên cuộn sóng, mỗi lần Long Nữ đi ra đều khiến Lý Ngư có chút bỡ ngỡ.

Dị tượng chấn động thiên địa này, chỉ có quái vật lớn mới có thể làm ra, luôn khiến người ta tâm sinh kính sợ.

Nghĩ xa tới thời mãng hoang, dị thú khắp nơi, nhân loại có thể trổ hết tài năng, có thể thấy được tổ tông rốt cuộc là đại trí tuệ và lớn mật cỡ nào.

Một cái đầu rồng rồng ghé tới, phun một ngụm nước về phía Lý Ngư.

Lý Ngư vội vàng tránh né, không ngờ Long Nữ lại chơi trò này, thiếu chút nữa thì bị làm ướt.

- Ê, trời rất lạnh, ta thấy vốn không cần phải tắm rửa?

Long Nữ cười ha ha, hóa thành hình người, hỏi:

- Sao ngươi lại có rảnh mà tới, lần trước chạy rất nhanh, không sợ thiên đình à?

- Đến thăm lão bằng hữu.

- Thôi đi, ta thấy ngươi là không có việc không lên tam bảo điện.

Bàn tay Lý Ngư khẽ động, trên đỉnh đầu hắn xuất hiện một Âm Dương Thái Cực Đồ.

Mắt đẹp của Long Nữ sáng lên, nói:

- Ngươi lại tiến thêm một bước rồi.

Lý Ngư oán giận nói:

- Tuy ta tu Thái Bình Đạo, nhưng cũng không có sư thừa, chuyện gì cũng đều phải tự mình lần mò. Hôm nay tiến thêm một bước, ngày mai tiến thêm một bước, rốt cuộc đi tới một bước nào, bản thân cũng không rõ, đúng là khiến người ta đau đầu.

Long Nữ liếc xéo hắn một cái, nói:

- Không phải là muốn biết cấp bậc của Thái Bình Đạo à, nói thẳng không được ư, đúng là lề mề.

Lý Ngư cười khà khà, nói:

- Xin tiền bối chỉ giáo.

- Không được gọi tiền bối.

- Xin đại tỷ chỉ giáo.

Long Nữ trợn mắt, vẻ mặt ghét bỏ, nói:

- Tu hành Thái Bình Đạo, tổng cộng chia làm sáu bậc: Một là thần nhân, hai là chân nhân, ba là tiên nhân, bốn là thánh nhân, năm là hiền nhân, sáu là đạo nhân.

- Ngươi mở ra Ngũ Hành Linh Căn, tức là đạo nhân, học đủ Ngũ Hành Thanh Lĩnh Thư, tức là hiền nhân, hiện giờ tu thành Âm Dương Thái Cực, đã tấn thăng làm thánh nhân.

Lý Ngư mừng rỡ, gật đầu nói:

- Không sai, ta đã sớm cảm thấy Chính Kinh Đạo Nhân không đủ vang dội, từ hôm nay trở đi, bổn tọa chính là Chính Kinh Đại Thánh.

Long Nữ xì một tiếng, cười rất xinh đẹp, ôm bụng nói:

- Được rồi, tiểu long Ngao Liệt bái kiến Đại Thánh gia.

- Sau âm dương thì là gì?

Lý Ngư vội vàng hỏi.

Nụ cười của Ngao Liệt chậm rãi biến mất, khóe mắt có chút bi thương, nói:

- Sau âm dương, thì phải nghịch thiên.

Lý Ngư vội vàng dừng lại, nơi này tám thành là có tai mặt của thiên đình, tuy mình gọi là Đại Thánh, cũng không muốn đi đại náo Thiên Cung.

- Aha ha ha, đa tạ tiền... Đại tỷ chỉ giáo, hôm nay trời cũng không còn sớm, ta không làm phiền nữa.

- Lại muốn chạy à?

Ngao Liệt lườm hắn một cái, nói:

- Nằm mơ.

Lý Ngư ôm ngực, bộ dạng nhỏ yếu đáng thương,

- Sao... Sao thế?

- Tên khốn này vẫn muốn đùa giỡn ta, còn sợ tỷ tỷ cưỡi ngươi à? Yên tâm đi, tỷ tỷ không có hứng thú với loại đậu đỏ như ngươi.

Lý Ngư nuốt nước miếng, hắn đã sớm biết long tính háo dâm, nhưng không ngờ Long Nữ này nói chuyện lại không kiêng kị như vậy, thế này cũng quá cởi mở rồi.

Nàng ta là rất to, nhưng mình cũng tuyệt không phải đậu đỏ, đương nhiên hắn không dám nói với Long Nữ.

Ngao Liệt vươn tay ra vung lên, ở tại chỗ xuất hiện hà bạng (trai sông) to lớn, hà bạng nuốt nhả linh khí, trong vỏ hơi lộ ra linh quang lấp lánh.

- Đây là một bạng tinh ta gặp được ở đây, hút nhật nguyệt linh khí, đã sắp hóa hình, hơn nữa có trân châu, tương lai thành tựu là không thể đoán định. Ngươi tới vừa hay, giúp nó một tay đi.

- Trân châu, chắc quý giá lắm nhỉ?

Ngao Liệt gõ lên đầu hắn một cái, mắng:

- Đừng có chủ ý với nó, sau khi trân châu thành, ta có chỗ dùng.

- Thật nhỏ mọn.

Lý Ngư vươn tay ra phất một cái, ở trong đầm nước, bày một Tụ Linh Trận.

Vỏ màu đen của hà bạng đó mở ra, để lộ thân thể trong vỏ trai, hà bạng đó cả người lấp lánh linh quang, giữa hai mảnh vỏ lại tỏa ra quang mang chói mắt.

Lý Ngư mở to mắt nhìn, chỉ thấy một trận bạch quang hiện lên, hà bạng mở ra, một khối thể xác trắng nõn xuất hiện trước mắt.

Đó là một tiểu cô nương tóc dài đen xì, chỉ mười ba mười bốn tuổi, đang ngồi trong vỏ trai, trong lòng ôm một viên trân châu to lớn, linh quang nội uẩn, không giống phàm vật.

Trân châu chậm rãi bay lên không, dừng lại trong không trung, vừa hay là ở đỉnh Tụ Linh Trận.

Ánh trăng chiếu lên trân châu, một vầng sáng tương liên với vỏ trai, không ngừng cung cấp nuôi dưỡng cho nó tiếp tục tu luyện.

Trong lòng Lý Ngư có chút kiêng kị, cười bảo:

- Cáo từ.

Long Nữ cũng đang bồi dưỡng thành viên tổ chức, nàng ta muốn làm gì?

Vừa thoát khỏi hàn băng, đúng là nửa khắc cũng không chịu yên tĩnh.

Lý Ngư không muốn bị cuốn vào trong đó, tuy hắn tự xưng Đại Thánh, nhưng căn bản không muốn đi đại náo Thiên Cung.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)