Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 348: Đại thánh (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Thân thể Hòa thượng chốc đầu chậm rãi biến thành cứng ngắc, ở trên người hắn, mang theo vụn băng.

Nhưng Lý Ngư chỉ khoanh tay đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn, hắn không dám tiến lên, bởi vì thắng quá đơn giản.

Hòa thượng này không giống như là người bị giết đơn giản như vậy.

Hắn khẳng định có hậu thủ.

Quả nhiên, Lý Ngư không tùy tiện đi tới, sau khi đánh ra mấy phù triện, hai mắt hòa thượng chốc đầu biến thành đỏ rực.

Quanh người hắn, vấn vít một vầng quang mang giống như hỏa diễm, hàn khí bay hết.

- Hảo tâm cơ, hảo thủ đoạn.

Hòa thượng chốc đầu cười ha ha, quang mang màu đỏ trên người hắn biến thành có chút chói mắt.

Hòa thượng lúc này, đã không còn chút bộ dạng của cao tăng đắc đạo, ngược lại giống như một con hung thú.

Con mắt màu đỏ thẫm của hắn nhìn chằm chằm Lý Ngư, cực kỳ giống mãnh thú trước khi đi săn.

Toàn thân Lý Ngư đề phòng, không dám, lơ là bạch quang trong tay lóe lên, nắm Ngũ Tiết Trượng.

Ngũ Tiết Trượng là binh khí của điềm xấu, hắn đã rất lâu rồi không dùng.

Lúc này lấy ra, đủ thấy sự kiêng kị của hắn đối với hòa thượng.

Hai người giằng co hồi lâu, hòa thượng mãi lâu sau vẫn không động, vẻ mặt Lý Ngư càng lúc càng gấp.

Hắn bắt đầu lui về phía sau từng bước, ảo ảnh của một phương thiên địa này, dần dần tản đi, lộ ra hình dáng vốn đó.

Đây là một đồi đất vàng, cỏ dại rậm rạp, tuy có mấy tiểu thú, nhưng không có yêu vật.

Mắt Lý Ngư đảo quanh, lớn mật tiến lên, vung Ngũ Tiết Trượng.

Thân thể hòa thượng chậm rãi ngã xuống, hóa thành một đống vụn gỗ.

Lý Ngư hít một hơi, tức tới nghiến răng nghiến lợi, hòa thượng này dùng một chiêu mà Lý Ngư am hiểu nhất, phô trương thanh thế rồi sau đó chạy trốn.

Xem ra băng châm của mình, có tổn hại cực lớn đối với hắn, nhưng hắn lại hao hết tinh nguyên, làm ra bộ dạng thực lực không bị hao tổn.

Loại hành vi cường hành thôi động thân thể của mình vượt qua cực hạn này, sẽ có tổn thương cực lớn đối với thân thể.

Nếu mình vừa rồi biết nội tình của hắn, trực tiếp tiến lên, hòa thượng này chắc chắn sẽ phải chết.

Đáng tiếc. . .

Đương nhiên, Lý Ngư không thể lên được, sao ngươi biết hắn là đang giả vờ.

Hòa thượng này cũng quá lớn gan, hắn mới là thật sự hảo tâm cơ, hảo đảm phách.

Cho dù là Lý Ngư, vào lúc này, cũng chưa chắc đã dám dùng phương pháp này để bỏ chạy, dẫu sao làm thế này cũng tương đương với với đặt cược toàn bộ sinh tử của mình lên tính cách của đối phương.

Đại hòa thượng đoán trúng, Lý Ngư vô cùng cẩn thận, cho nên lớn mật dùng một chiêu này dể chạy thoát thân.

Giống như kế thành trống của Gia Cát Lượng, là cùng một đạo lý.

- Đại hòa thượng vô sỉ.

Lý Ngư mắng một tiếng, mình lỡ mất một cơ hội giết chết tử địch, nói như thế nào cũng có chút ảo não.

Lần này hai người đấu pháp, tính toán từng tầng, đều hung hiểm vạn phần.

Hai người đều có cơ hội tiêu diệt đối phương, cũng đều thi triển thủ đoạn, bảo vệ tính mạng của mình.

Sau khi Lý Ngư hạ xuống đất, đả tọa tại chỗ, dùng Thủy Tự Quyết để khôi phục linh lực.

Sau đó hắn thả Hương Lăng và Phan Kim Liên ra, hai thiếu nữ đều quan tâm nhìn tới, Lý Ngư nhìn khuôn mặt non nớt của Hương Lăng, cùng với điểm son ở mi tâm, đột nhiên nghĩ tới.

- Hòa thượng này, rất có thể chính là người mang ngươi đi khỏi bên cạnh cha ngươi.

Hương Lăng ngây ra một thoáng, nói:

- Cha ta? Cha ta là người bán hàng rong, hắn bán ta cho Tiết Bàn thiếu gia.

Lý Ngư lắc đầu, nói:

- Người bán hàng rong đó là nha tử, hắn không phải cha ngươi, cha ngươi tên là Chân Sĩ Ẩn, hiện giờ. . . . Hơn phân nửa là theo hòa thượng này tu luyện rồi.

Hương Lăng nhất thời có chút không chấp nhận được, trong lòng nàng ta cũng không biết là tư vị gì, nói chung là có chút khó chịu.

Phan Kim Liên ở bên cạnh, nhìn Lý Ngư, vẫn đang xem hắn có bị thương hay không.

Lý Ngư lườm nàng ta một cái, lúc này Kim Liên mới cầm tay Hương Lăng, an ủi:

- Sư phụ khẳng định sẽ giúp ngươi tìm được song thân. Ngươi đó, xem như mạng tốt, ngươi xem sư tỷ này, đã sớm không còn cha mẹ.

Mất đi sự gia trì pháp lực của đại hòa thượng, Tụ Hồn Tán rơi xuống đất, vô số oán linh bị một trận âm phong cuốn đi, cường hành bị thu vào trong ô.

Lý Ngư nhặt Tụ Hồn Tán lên, lắc đầu, hắn hơi ngửa mặt lên trời, trong miệng lẩm bẩm đọc chú ngữ siêu độ.

Một cỗ thanh khí vờn quanh Tụ Hồn Tán, Lý Ngư hơi tụ kình, phá cấm chế trong ô.

Các Oán linh chạy ra, Lý Ngư dùng ngón tay chỉ xéo, siêu độ vô số vong hồn dã quỷ.

Ở quanh người hắn, xuất hiện từng đạo tiên vân màu trắng lượn lờ, hiện tại Lý Ngư đã biết, đây là công đức.

Sau khi siêu độ xong vong linh, Lý Ngư đập nát Tụ Hồn Tán, một cỗ minh hỏa triệt để đốt cháy.

Loại tà khí này vô cùng quý giá, cũng dễ dùng, nhưng Lý Ngư không muốn để nó tiếp tục tồn tại.

Loại hành vi luyện hồn phách này cực kỳ tàn nhẫn, còn ác độc hơn là giết người.

Bụi về với bụi đất về với đất, vĩnh viễn bị giam giữ, mỗi ngày sống trong oán hận vô tận, mới là chuyện bi ai nhất.

Sau khi siêu độ vong hồn, bốn nê nhân phá đất mà ra, trên vai bọn họ vẫn khiêng thạch quan của Võ An Quân Bạch Khởi.

Ngón tay Lý Ngư khẽ động, nê nhân nâng thạch quan, trở lại trong đại mộ.

Sau khi đặt lại quan tài, Lý Ngư mới xoay người,

- Đi thôi.

Trong lòng Hương Lăng rất trống trải, nàng ta không có bao nhiêu bi thương, chỉ cảm thấy có chút không được tự nhiên.

Trong lòng nàng ta, cha ruột là cái tên rất xa lạ, hình như là có, nhưng thời gian quá lâu, nàng ta đã sắp quên mất rồi.

Nàng ta tỉnh tỉnh mê mê, được Phan Kim Liên hảo ngôn dỗ dành, theo Lý Ngư bước đi.

Dưới tịch dương, ba đạo thân ảnh bị kéo dài, đột nhiên một trận gió mát thổi qua, ba người biến mất tại chỗ.

Lý Ngư ngự không mà đi, rất nhanh đến một ven hồ, Phan Kim Liên cúi đầu, tò mò nói:

- Là Chính Kinh Hồ, sao không lạnh nữa?

Hàn băng vạn năm nơi này bị mình hóa đi, đương nhiên là không lạnh.

Lý Ngư xoa đầu nàng ta, nói:

- Ngươi dẫn Hương Lăng chờ ta ở đây, ta đi một chút sẽ trở lại.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)