Tinh thần của Lý Ngư chấn động, hoàn toàn không hề bị hòa thượng chốc đầu làm ảnh hưởng, người này thật sự quá biết đánh nhau, Lý Ngư thiếu chút nữa thì bị hắn lừa.
Hòa thượng chốc đầu vẫn đang không ngừng muốn làm hỏng đạo tâm của hắn, dụng tâm này thực sự rất hiểm ác.
Bởi vì đạo tâm xuất hiện vết nứt, cho dù là đánh thắng trận này, sau này cũng sẽ lưu lại di chứng.
Âm Dương Thái Cực trên đầu hắn càng trở nên rõ ràng, hòa thượng nhếch miệng cười, nhướn mày rậm:
- Gian ngoan mất linh, xem Phật gia thu yêu tinh ngươi.
Kỳ quái là, sau khi hòa thượng chốc đầu đánh võ miệng thất bại, lại không nản lòng, ngược lại càng lúc càng cao hứng.
Hắn cười vô cùng ghê người, tuy hòa thượng này nhìn qua thì cả người đầy chính khí, nhưng lại khiến Lý Ngư cảm thấy có chút âm lãnh.
- Có bản lĩnh thì ngươi tới đây, bớt ở đó om sòm thôi, muốn làm loạn đạo tâm của ta, ngươi còn kém lắm.
Lý Ngư nói.
Oán linh trước mắt, càng lúc càng nhiều, Lý Ngư một độ hoài nghi, có phải cái ô rách này của hắn nối với chiến trường cổ gì không.
Khi nhớ tới ở Xích Bích lúc trước, Lý Ngư lập tức siêu độ vô số âm linh, lúc ấy chỉ dùng an hồn chú bình thường.
Nhưng hiện tại Tịnh Thiên Địa Chú cũng dùng đến rồi, đây chính là một trong tám thần, không ngờ cũng không siêu độ được.
Lấy đâu ra oán khí lớn như vậy?
Khẳng định là do cái ô đó...
Lý Ngư nhìn chằm chằm Tụ Hồn Tán, trong lòng bắt đầu tính toán, phải hủy diệt nó!
Đại hòa thượng lắc đầu cười nói:
- Có phải ngươi vẫn đang dương dương tự đắc, cho rằng mình là thiên tuyển chi tử, tu xong năm quyển Thanh Lĩnh Thư, lĩnh ngộ âm dương chi đạo ư?
- Nói với ngươi nhé, đây là Phật gia đã thiết kế trước rồi, ngươi có biết trong mộ đó là ai không? Ha ha ha ha...
Trong lòng Lý Ngư lạnh toát, nói:
- Bạch Khởi.
Hiện tại hắn hoàn toàn đã hiểu, vì sao Tử Sinh Tụ Linh Trận lại dẫn mình tới trong mộ của Võ An Quân.
Võ An Quân này chính là Bạch Khởi, cả đời hắn giết người quá nhiều, những oán linh này chắc chính là hồn phách của người bị Bạch Khởi giết, luyện hóa mà thành, chuyên môn để đối phó mình.
- Không sai, đúng là để ngươi đoán được rồi.
Lý Ngư nhìn chằm chằm hòa thượng này, nói:
- Ngươi dẫn ta vào mộ địa của Bạch Khởi, nuốt vào tử khí, tu thành âm dương. Chính là để dùng Tụ Hồn Tán này đối phó ta?
Hòa thượng ngây ra một thoáng,vỗ tay nói,
- Không sai không sai, tâm tư xoay chuyển nhanh đấy, đúng như ngươi đoán, trong Tụ Hồn Tán này, chính là bốn mươi vạn oan hồn ở Trường Bình mà ta khổ cực bắt được.
- Thế nào? Phật gia đối với ngươi không tồi chứ, để ngươi sắp chết làm quỷ rõ ràng. Trận pháp và thủ đoạn này vốn là để đối phó với một người lợi hại, hôm nay lại để ngươi nhặt được.
- Có thể chết trong cục này, cũng là tạo hóa của ngươi.
Hòa thượng chốc đầu dường như cảm thấy có chút đáng tiếc, nhìn Lý Ngư cười lạnh nói.
Người mà hắn vốn định dùng kế này để đối phó là đại địch chân chính, có thể uy hiếp đến sinh tử của hắn.
Tuy Lý Ngư đã hai lần cắt râu hắn, nhưng lại không có bất kỳ uy hiếp gì đối với tính mạng của hắn cả, Lý Ngư thậm chí không biết, hòa thượng chốc đầu này rốt cuộc là ai, hắn có mục đích gì.
Hắc khí đã tới gần, những oán linh này vô cùng mẫn cảm với khí tức của Bạch Khởi. Oán khí mà bọn họ nhiều năm như vậy, có nhà khó về, phiêu đãng tha hương, đều phóng thích ra, nhắm thẳng vào Lý Ngư.
Bọn họ liều mạng chen về phía bên Lý Ngư, nếu phá được hộ thuẫn của Tịnh Thiên Địa Chú, Lý Ngư chắc chắn sẽ phải chết.
Oán linh thật sự quá nhiều, nếu không nghĩ ra phương pháp thoát vây, mình sẽ bị vĩnh viễn vây ở đây.
Hai tay hắn quạt gió khuấy bụi, một cỗ khí kình xoắn ốc ầm ầm nổ tung, đúng lúc đánh văng hắc khí. Lý Ngư lui về phía sau, có chút lảo đảo, nhưng sau lưng đụng phải tử khí.
Ở sau lưng hắn bốc ra một trận khói nhẹ, truyền đến mùi thịt nướng khét.
- Âm hỏa!
Lý Ngư cắn răng nói:
- Ngươi là đệ tử cửa Phật, vì sao thủ đoạn lại đều âm độc như vậy?
Hòa thượng đã bắt đầu mỉm cười, tuy mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm Lý Ngư, phòng bị hắn có biện pháp đào tẩu khác.
Lý Ngư không định động, chung quanh toàn là tử khí, chỉ có chút tịnh thổ ở quanh người mình.
Vẻ mặt của hắn dần dần từ thong dong bình tĩnh đến mặt trầm như nước, sau đó là hoang mang khó nén được.
Trong lòng hòa thượng dâng lên một cỗ khoái cảm, tiểu đạo sĩ này liên tiếp phá hỏng chuyện tốt của hắn.
Bắt đầu từ chuyện Giáng Châu Tiên Thảo, hắn đã không định để Lý Ngư sống sót.
Ai ngờ, hắn chưa xuống tay, thằng ôn này lại đoạt lấy đỉnh lô mà hắn chuẩn bị tỉ mỉ.
Nếu hận ý có thể đong đếm, vậy hận ý của hắn đối với Lý Ngư, còn nhiều hơn đối với tất cả người khác trên đời này cộng lại.
Mắt thấy hắc khí sắp bị Lý Ngư cuốn lấy, mí mắt hòa thượng hơi buông lỏng, muốn tế ra bảo vật kế tiếp, vây chết Lý Ngư rồi mang về, luyện thành Nhân Đan.
Sau khi luyện thành Nhân Đan, chỉ cần mình ăn vào, như vậy hắn sẽ đoạt lại tất cả cơ duyên mà mình bay đoạt đi.
Nghĩ đến đây, đại hòa thượng không khỏi mừng thầm, mấy chục năm bố trí, mấy chục năm vất vả, thiếu chút nữa thì bị tiểu tử này phá hoại hết.
Trong lòng hòa thượng chốc đầu thầm nảy sinh ác độc, đợi cho sau khi giết Lý Ngư rồi, sẽ tiêu diệt tông môn của hắn, tra tấn từng nữ nhân của hắn tới chết.
Ngay khi hắn cho rằng, sắp vây chết được Lý Ngư, kinh biến nổi lên. Cơ hồ là trong nháy mắt, mặt đất đột nhiên rung chuyển.
Sau lưng hòa thượng chốc đầu, xuất hiện bốn nê nhân, bọn họ đeo một chiếc quan tài, co cẳng chạy. Tốc độ của những nê nhân này cực nhanh, chân bọn họ giống như hòa thành một thể với đại địa, không hề có động tác nhấc chân, ngược lại giống như là đang lướt sóng trong đất.
Tất cả oán linh xoay người đuổi theo, Lý Ngư thừa cơ xuất thủ, một chút băng lăng hàn mang, đã đâm tới mi tâm của hòa thượng.
Lần này nếu bị đánh trúng, hòa thượng cũng triệt để không có cơ hội sống sót.
Đáng tiếc, bị hắn tránh được.
Hòa thượng vì thả lỏng, không phòng bị chiêu này, vội vàng dịch người tránh né.
Băng châm đâm vào vai hắn, một đạo hàn lưu từ trong kinh mạch của hòa thượng chốc đầu lập tức tràn ngập tứ chi bách hài.
Hòa thượng chốc đầu sớm đã tu luyện thành hàn thử bất xâm, cả người run rẩy, khớp hàm đang cắn chặt không ngừng run run.
Lý Ngư tôn trọng danh hào Võ An Quân này, cho nên hắn không lựa chọn luyện hóa thạch quan, chỉ hút một chút tử khí.
Bất kể là Võ An Quân nào, Lý Ngư cũng không muốn luyện hóa thi hài của bọn họ. Không những như vậy, hắn còn dùng nê nhân, nâng thạch quan đi, để tránh động tĩnh phá trận của mình quá lớn, sẽ kinh động tới người trong thạch quan.
Bởi vì vậy mà giúp hắn tránh được một kiếp. Vừa rồi hắn là một mực đang diễn kịch, chính là chờ hòa thượng buông lỏng cảnh giác, sau đó cho hắn một kích trí mạng.
Loại người như hòa thượng này sẽ không hiểu, vì sao có người thấy tu vi có thể tăng nhiều, lại vẫn nhịn được mà không luyện hóa.
Theo hắn, Lý Ngư cũng giống như hắn, là loại người vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn. Cũng không trách hòa thượng chốc đầu lại nghĩ như vậy, biểu hiện trước giờ của Lý Ngư đều thể hiện ra, người này không có điểm mấu chốt gì cả.
Hắn vì Vu Thần chi linh, có thể đại náo Nam Cương, trộm đi Thánh Nữ của ức vạn người Nam Cương.
- Vì sao?
Đại hòa thượng vừa nói, phốc một tiếng, phun ra một búng máu, máu còn chưa rơi xuống đất đã hóa thành băng.
Ve hè không hiểu được ngữ băng, hòa thượng chốc đầu vẫn nghĩ không thông,
- Không có đạo lý, không có đạo lý.
- Chúng ta khác nhau.
Lý Ngư cười khà khà, nói:
- Bởi vì ta là người đứng đắn.