Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 346: Đấu pháp (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Lý Ngư nhìn người trước mắt, chính là hòa thượng chốc đầu ở dưới đồi Cảnh Dương thiết kế hãm hại Tiết Bảo Sai.

Hắn vuốt cái đầu trọc của mình, cười ha ha nói:

- Tiểu tử ngươi cũng biết chạy đấy, mười hai cầm tinh, ngươi là thuộc cá chạch phải không, đáng tiếc, dù ngươi xảo quyệt như quỷ, cuối cùng vẫn để Phật gia tóm được.

Hòa thượng này không chỉ là thân thể khôi vĩ cao lớn, thân ảnh cũng cực kỳ to, ngực trần, nhìn qua rất có bộ dạng cao tăng đắc đạo.

Trong tay hắn nắm một cây thiền trượng, kim quang lấp lánh, không giống phàm phẩm.

Lý Ngư lẳng lặng nhìn, thanh âm hờ hững nói:

- Tới hay lắm, đang muốn tìm ngươi, ngươi lại tự tìm tới cửa. Sao, thích làm phần tử tích cực đi chịu chết à?

Tiếng chưa dứt, bên cạnh đại hòa thượng vù vù hai tiếng, hai sợi dây leo đã từ dưới đất bay lên, giống như lục long thảo xà, há miệng cắn người.

- Cho người trước khi chết, ngoài miệng được khoái hoạt một chút.

Đại hòa thượng cũng không lắm lời, trực tiếp vỗ xuống một cú Kim Cương Xử.

Lý Ngư nghiêng người tránh thoát, trên mặt đất xuất hiện một cái hố to lớn, bốc lên bụi đất đầy trời.

Hòa thượng chốc đầu cười to nói:

- Ngươi có muốn biết, là ai nói hành tung của ngươi cho ta biết không?

- Lý chưởng giáo, bên cạnh ngươi có phản đồ.

Lý Ngư cười ha ha, một đạo quang thuẫn bao phủ, ngón tay bấm một cái, xuất hiện tám phân thân.

Tám phân thân cùng mở miệng,

- Giáng Châu Tiên Thảo, đỉnh lô tuyệt thế đều là của ta, ngươi tức giận lắm phải không? Ta còn phải cám ơn ngươi, phật quang trong cơ thể nữ oa Tiết gia đã giúp ta tu thêm một môn thần thông.

Hòa thượng chốc đầu vừa mở miệng, Lý Ngư liền biết, hắn muốn làm nhiễu loạn tâm thần của mình.

Đến cảnh giới này, hơi phân tâm một chút, đều có khả năng sẽ quyết định thắng bại.

Hắn đáp lại một cách mỉa mai, căn bản không lo lắng chuyện hành tung của mình bị tiết lộ. Lúc này, không phải lúc phân tâm, hơi vô ý chút sẽ có khả năng thất bại.

Thủ đoạn của hòa thượng chốc đầu cao siêu, tu vi cũng không thấp, từ khi biết hắn bày ra Lưỡng Nguyên Chú Tâm Trận, Lý Ngư đã hiểu đây là một đại địch.

Hai đạo dây leo đó bỗng dưng vòng ngược về, đại hòa thượng dịch về phía sau, muốn tránh tai ương trên đầu, mũi gai đã đâm vào giáp vai hắn!

Rầm một tiếng, phật y ở cánh tay của đại hòa thượng vỡ vụn, lộ ra tay hắn. Một đôi cánh tay này, còn to hơn bắp chân của người bình thường, bên trên cơ nhục lồi lên, cường tráng giống như một con man thú thượng cổ.

Lỗ Trí Thâm ở trước mặt hắn, cũng không được xem như là tráng hán gì...

Chỉ thấy dây leo đó há miệng, cắn chặt cánh tay hắn, nhưng không đả thương được tới hắn mảy may.

Trên người hòa thượng ánh ra một đạo kim quang, dây leo đó tựa như cắn phải thép ròng, thậm chí phát ra tiếng vang trầm trọng.

- Phật gia làm thịt ngươi, luyện thành Nhân Đan, ăn vào, tất cả khí vận, tư chất, tu vi của ngươi đều là của Phật gia.

Hòa thượng hét lớn một tiếng, trước người xuất hiện một kim thân la hán, tay cầm mõ gõ xuống phía dưới. Kim thân la hán này là Nộ Mục Kim Cương của Phật môn, mõ trong tay cũng là chí bảo Phật môn.

Hiện giờ bị hắn sử ra, uy lực còn hơn Biện Cơ, thậm chí là còn mạnh hơn cả Khuy Cơ.

Hòa thượng chốc đầu cũng là người của Đại Thừa Phật Pháp, trong lòng Lý Ngư có tính toán, mình ngàn vạn lần không thể bị kim thân la hán đập trúng, cái mõ được huyễn hóa ra này, có thể đả thương tâm thần người ta, cho dù không chết, cũng sẽ ảnh hưởng đến tu luyện về sau, vô cùng âm độc.

Lúc trước Lâm Linh Tố từng nói với mình như vậy, bảo mình phải tránh né cái chùy của Khuy Cơ.

Lý Ngư vừa định tránh né, lại phát hiện bên cạnh toàn là tàn ảnh của la hán kim thân, khiến hắn muốn tránh cũng không thể tránh.

Sau những tiếng lộc cộc, phân thân của hắn đều bị đánh nát, trong một chân thân còn lại ở đây, đỉnh đầu xuất hiện một đồ án Thái Cực.

Lý Ngư cười lạnh một tiếng,

- Ngươi dùng Tử Sinh Tụ Linh Trận vây ta, lại giúp ta lĩnh ngộ được âm dương, lên cao một bước. Đại sư, ta rốt cuộc có ơn lớn gì đối với ngươi, mà khiến ngươi siêng năng giúp ta tu hành như vậy?

Hòa thượng chốc đầu muốn làm hỏng đạo tâm của Lý Ngư, Lý Ngư cũng muốn chọc giận hắn, cho nên chuyên chọn chuyện khiến hắn tức giận nhất mà nói.

Trong lòng đại hòa thượng cũng nắm rõ mọi chuyện, hơn nữa rất có kinh nghiệm đánh nhau, hắn giống như không nghe thấy, không nói gì, nhìn Thái Cực trên đỉnh đầu Lý Ngư, đợi cho hoàn hắn vận chuyển xong, hòa thượng mỉm cười.

Hắn chắp tay trước ngực, ngửa mặt lên trời hét lên, tế ra một cái ô sáu cạnh. Ô này vừa xuất hiện, cả người Lý Ngư lạnh toát, lãnh khí bức người.

Pháp bảo như vậy, chỉ có một loại khả năng, chính là dùng người để luyện chế.

Không phải nhục thân của con người, mà là hồn phách, chính xác mà nói là dã quỷ chết không nhắm mắt.

Cái thứ dã quỷ này là rất đáng thương, bọn họ đều là người chết tha hương.

Trương Thừa Phong từng nói với mình, khi hắn du lịch thiên hạ, gặp phải dã quỷ, bình thường đều sẽ siêu độ.

Nhưng không phải mỗi người, đều như Trương Thừa Phong, rất nhiều Tà tu thích thu thập hồn phách của dã quỷ, sau đó luyện chế thành pháp bảo.

Trong nháy mắt Tụ Hồn Tán xòe ra, oán khí nồng đậm phóng lên cao, Lý Ngư phát giác ra cỗ lực lượng này, không khỏi thầm kinh hãi.

Sao oán khí lại lớn như vậy?

Lý Ngư chau mày, những oán linh này, bình thường sẽ không sinh ra oán khí lớn như vậy đối với người vô tội.

Hơn nữa đây là pháp bảo từ bao nhiêu dã quỷ luyện hóa thành, âm linh tử khí của nó giống như sóng gió động trời đánh tới.

Hai ngón tay Lý Ngư vội vàng chập lại, vẽ một Tịnh Thiên Địa Chú ở trước người, niệm xong chú ngữ, hắc khí chung quanh đã không còn.

Nhưng từ ô lưới trên đỉnh đầu, oán khí cuồn cuộn không ngừng tiết ra, tựa hồ là vô cùng vô tận.

Đại hòa thượng lạnh lùng nhìn tất cả, lần này hắn đã quyết ý giết chết Lý Ngư, chỉ có nhìn thấy Lý Ngư triệt để Nguyên Thần câu diệt, hắn mới chuẩn bị thu tay lại.

Không chết không ngừng.

- Mỗi một bước của ngươi đều là đang đoạt cơ duyên của người khác!

Đại hòa thượng ở bên cạnh, nghiêm giọng nói:

- Bởi vì phương thiên địa này, vốn không có cơ duyên của ngươi!

Lý Ngư đột nhiên cả kinh, cảm thấy hắn nói rất đúng. . .

- Ngươi là một người ngoại lai, ngươi không thuộc về nơi này, ngươi chung quy sẽ bị xóa diệt ở đây. Thiên đạo có định số, ngươi tới từ hạt bụi, ngươi sẽ quay về hạt bụi.

Hòa thượng như tụng chân kinh, sinh ý từ bi, như là đang thương hại Lý Ngư.

Thần thức của Lý Ngư chợt hoảng hốt, sinh ra một chút bi ai.

Mình không phải tu luyện bình thường, chưa bao giờ khổ tu, năm quyển Thái Bình Thanh Lĩnh Thư, đều là tham ngộ được sau khi tiến vào ảo cảnh.

Trừ lúc ban đầu cùng Trương Thừa Phong học một số thuật pháp đơn giản ra, ví dụ như bấm quả cầu lửa gì đó, Lý Ngư chưa bao giờ khổ tu.

Cái này rất khác với tu sĩ khác.

Cướp nguyên hồng của tiểu Thánh Nữ, đoạt linh lực của Vu Thần;

Giết sát tinh, đoạt được công đức;

Bảo Sai, Khả Khanh, Cảnh Huyễn, mỗi đi một bước, đều đoạt cơ duyên của người ta.

Một phương thiên địa này, vì sao không có cơ duyên của mình, trong lòng Lý Ngư hiểu rõ.

Bởi vì hắn, không thuộc về nơi này.

Thì ra là thế. . .

Không đúng!

Khi Lý Ngư đang đắm chìm trong lời nói của hòa thượng, trong lòng hắn hiện lên một suy nghĩ:

Ta chính là đạo, đạo chính là ta.

Lập tức trở nên thông suốt.

Lý Ngư gầm lên một tiếng, nói:

- Thiên địa vốn vô hình, tương lai là hỗn độn, ta đã xuất hiện, vậy nơi đây phải có chỗ cho ta cắm dùi, có đạo của ta!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)