Tử Sinh Tụ Linh Trận, hai cánh cửa sinh tử.
Mỗi một cửa đều là đề lựa chọn, nếu tu vi không đủ, đi nhầm một bước sẽ chết.
Mà sự đúng sai của mỗi một cánh cửa đều phải xem người bày trận, lúc trước thiết kế thế nào.
Trừ ý đồ của người bày trận ra, không có bất kỳ quy luật nào.
Nơi này có tám cánh cửa, trong tám cửa lại có tám cửa nhỏ, mỗi lần đều phải chọn đúng, xác suất như vậy, Lý Ngư tính nhẩm một chút, chính là một phần mấy của hai trăm năm mươi sáu bình phương.
Nơi này là cửa thứ nhất, muốn dựa vào vận khí mà đi đúng thì đừng hòng, Lý Ngư bắt đầu suy nghĩ phương pháp phá trận.
Người này chặn đường ở nửa đường, dẫn mình vào trong trận, xem ra hắn là biết mình muốn bái phỏng Phù Dao Tử.
Nhưng khi mình đến Hoa Sơn, cũng đi con đường này, lại không có Tử Sinh Tụ Linh Trận, nói cách khác, hắn là bày ra trận này trong đoạn thời gian mình lên Hoa Sơn.
Trên Hoa Sơn, mình chỉ trì hoãn một hai canh giờ, hắn khẳng định vẫn đang ở gần.
Đây mới là vấn đề, không thể chỉ lo phá trận, còn phải nghĩ làm thế nào để ra ngoài.
Lý Ngư lật tay, hướng tới đầu Phan Kim Liên, bạch quang lóe lên, nàng ta biến mất.
Hương Lăng còn chưa kịp kinh hô, cũng bị Lý Ngư thu vào trong Phong Nguyệt Bảo Giám.
Sau khi hai thiếu nữ đi vào, nhìn nhau, đều khiếp sợ không thôi.
Nơi này đột nhiên giống như là đổi sang một thế giới khác, chung quanh là một gốc linh thụ, tỏa ra ánh sáng.
Cạnh cây có một cái giá, bên trên bày một số vật phẩm, Phan Kim Liên nhẹ nhàng ngửi một cái: Đều là đồ của Lý Ngư ca ca.
Tiễn bước hai trói buộc, Lý Ngư bắt đầu nghĩ phương pháp phá trận, Tử Sinh Tụ Linh Trận, cần sinh cơ và tử khí, càng nồng đậm thì càng lợi hại.
Nơi này rất rõ ràng là một mộ táng to lớn dưới lòng đất, tử khí là đủ.
Phải biết Hoa Sơn ở đâu? Hoa Sơn ở Thiểm Tây, dưới lòng đất toàn là chôn vương tôn quý trụ.
Nhưng chung quanh lăng tẩm của đế vương tướng tướng, há có thể để cho đại lượng nhân khẩu ở lại?
Sinh cơ không đủ, chính là sơ hở của trận này. Lý Ngư vươn ngón tay ra, bấm một phân kim thuật, hai tia sáng dài nhỏ giống như râu trùng bồng bềnh trước người hắn.
Một cái trong đó bay lên, một cái trầm xuống, Lý Ngư thầm gật đầu, quả nhiên là vậy, sinh cơ chính là sơ hở.
Hai tay Lý Ngư ôm tròn, mắt khép hờ, một đoàn thanh khí xuất hiện trong lòng hắn.
Đoàn thanh khí này rất nhanh liền bành trướng thành một quả cầu, bao bọc Lý Ngư ở bên trong.
Cầu này va vào cửa bạch ngọc viết chữ 'Sinh', tiếng vỡ vụn chói tai vang lên, vụn đá bay tán loạn.
Lý Ngư biết, tất cả đều là ảo giác, đánh vỡ Sinh môn yếu ớt, trước mắt là một cửa đá khác.
Lý Ngư thu thập mảnh vụn, Sinh môn bị đập vỡ, ngưng tụ trong lòng bàn tay hắn, càng lúc càng nhỏ, cuối cùng trở thành một đạo sương trắng.
Hắn giống như máy xay đá, ngưng tụ Vu linh chi lực ở quanh người, đập về phía từng đạo Sinh môn.
Sương trắng ở lòng bàn tay không ngừng ngưng tụ, lúc này đã thành dạng nước.
Nếu là người thường, đập loạn như vậy, đã sớm lâm vào sinh tử luân hồi, vạn kiếp bất phục.
Nhưng Vu linh chi lực của Lý Ngư đủ cường đại, tử khí quấn thân, cũng không làm gì được hắn.
Ở ngoài quả cầu từ Vu linh chi lực của hắn hình thành, có một tầng sương đen, vốn là là rất đậm đặc.
Đây là tử khí trong trận, chúng vốn nên ăn mòn nhục thân của Lý Ngư, nhưng lại không thể đột phá vu lực cường đại trên người Lý Ngư.
Lý Ngư đập vỡ toàn bộ tất cả Sinh môn, trận pháp càng lúc càng không ổn định.
Khi Gia Cát Lượng dạy trận pháp, câu nói đầu tiên, Lý Ngư vĩnh viễn nhớ rõ: Mỗi một trận pháp, đều là một phương tiểu thiên địa.
Va chạm mãnh liệt của Lý Ngư, đối với trận pháp này mà nói, chính là trời sụp đất nứt.
Cuối cùng, khi hắn đập vỡ hết tất cả Sinh môn, hắn đi tới trước một vòng xoáy.
Vòng xoáy này, giống như hố đen, bên trong sâu không thấy đáy, là một mảng đen xì.
Nó giống như con mắt tà ác, nhìn chằm chằm tất cả những gì ở trước mắt, muốn cắn nuốt tất cả.
Lý Ngư tụ tập tất cả linh khí ở chỗ mắt, chăm chú nhìn, cuối cùng cũng thấy rõ.
Ở trung tâm vòng xoáy là một bộ thạch quan, khắc đồ án săn bắn hiến tế.
Mình đã đập nát tất cả Sinh môn, lúc này chỉ cần phá vỡ ngọn nguồn của tử khí này, như vậy Tử Sinh Tụ Linh Trận này sẽ không thể duy trì nữa.
Nhưng Lý Ngư không động thủ.
Trong đầu hắn đột nhiên hiện lên một tia thanh minh, Lý Ngư ngồi khoanh chân, tử khí quay chung quanh người hắn bị hắn khống chế, để vào trong quang thuẫn của mình.
Một cỗ cảm giác kiềm chế, trầm trọng, xộc lên trong lòng Lý Ngư.
Đối mặt với tử vong, con người sẽ bất lực, tuyệt vọng và không nỡ, bắt đầu ảnh hưởng tới cảm xúc của hắn.
Lý Ngư dùng định lực cường đại, bắt đầu khắc chế những cảm xúc này, nội tâm của hắn đủ cường đại.
Khi nhìn thấu Thanh Lĩnh Thư, minh tưởng trong năm ảo cảnh, giúp hắn rất lớn.
Sinh cơ và tử khí, dung hợp trong lồng ngực hắn, sau khi hai đạo khí tức dung hợp, trở thành một mảng hỗn độn.
Dần dần, hỗn độn này bắt đầu xoay tròn, thanh khí, trọc khí đều tự tách ra.
Một Âm Dương Thái Cực, xuất hiện trong khí hải của hắn, rất nhanh linh khí đều đi qua trong đó, sau đó thì tiếp tục phân tán đến trong kinh mạch.
Mắt Lý Ngư mở ra, lấp lánh ánh sáng kỳ dị, hắn cười ha ha,
- Thì ra là thế!
Không biết là cừu gia nào, bày ra đại trận này, muốn vây chết Lý Ngư.
Nhưng bất ngờ lại thành giúp hắn, Lý Ngư thở hắt ra một hơi, hắn cuối cùng cũng hiểu, vì sao Thái Bình Thanh Lĩnh Thư chỉ là nhập môn.
Trên ngũ hành chính là âm dương.
Phụng thiên địa, thuận ngũ hành, theo âm dương, được trường sinh.
Lý Ngư đã tu thành năm quyển Thái Bình Thanh Lĩnh Thư, ở môn ngũ hành này hắn đã tốt nghiệp.
Nhưng âm dương, hắn chưa nhập môn, chỉ vừa đụng đến cửa.
Trong khí hải, Âm Dương Thái Cực đó, hắn mở ra cánh cửa lớn tu luyện của vòng tiếp theo.
Lý Ngư Nhân họa đắc phúc, lúc này mới bắt đầu nhìn tử khí trước mắt, còn cả Tử Sinh Tụ Linh Trận tàn phá này.
Tuy người này trong lúc vô ý giúp mình, nhưng hắn khẳng định là địch chứ không phải bạn.
Bởi vì Tử Sinh Tụ Linh Trận này, kỳ thật hung hiểm vạn phần, nếu Lý Ngư không bất ngờ đạt được Vu linh chi lực khổng lồ, hắn căn bản không đi ra được.
Hắn há miệng, nuốt tử khí trong vòng xoáy vào.
Trong khí hải của hắn, trọc khí trên Thái Cực gia tăng từng chút từng chút.
Lý Ngư đi đến trước thạch quan, bên trên in một hàng chữ, Võ An.
Võ An, chính là tên phong hào, Võ An Quân không chỉ có một.
Được chôn ở đây là Võ An Quân nào?
Nghe nói có thể nuôi nấng quân sĩ, chiến tất thắng, bách tính yên ổn, lấy hào Võ An.
Sát Thần Đại Tần Bạch Khởi, Chiến Thần Triệu Quốc Lí Mục, Tô Tần mang ấn tướng sáu nước, đại tướng cuối cùng của Sở Quốc Hạng Yến, phong hào đều là Võ An Quân.
Bất kể là người nào, Lý Ngư cũng không tính trực tiếp đánh nát thạch quan, hắn hơi cúi đầu,
- Mặc dù không biết là vị Võ An Quân nào được chôn ở đây, tiểu bối Lý Ngư, hôm nay vì thoát vây, có gì mạo phạm, ngày sau Lý Ngư nhất định sẽ trùng tu lăng tẩm của quân hầu.
Sau khi nói xong, lòng bàn tay hắn khẽ động, bụi đất trên mặt đất bốc lên, bốn nê nhân to lớn đi ra, khiêng bốn góc thạch quan lên, chạy ra bên ngoài.
Chung quanh tiếng ầm vang lên, trời sập đất lún, giống như mạt thế hàng lâm.
Lý Ngư khép hờ hai mắt, không bận tâm, chung quanh dần dần biến thành tăm tối, nhưng thân hình của hắn lại không nhúc nhích, cho dù thổ địa dưới chân đã tiêu tán thành hố đen.
- Tốt tốt tốt, không hổ là truyền nhân của Thái Bình Đạo, không ngờ phá được đại trận của ta.
Lý Ngư mở mắt ra, nhìn về phía người trước mắt, cười lạnh nói:
- Quả nhiên là ngươi.